Ở một góc sâm lâm trong động thiên phúc địa.
Tiếng binh khí, chiêu thức vũ kỹ vang lên liên tục.
Bành! Bành!
- Chúng sư muội mau chạy đi, đừng để rơi vào tay bọn chúng!
- Mau mau chạy đi chúng ta sẽ đoạn hậu a!
- Sư huynh ...!!
Mấy người đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông đang bị các đệ tử thượng cổ Vạn Ma Tông vây giết ráo riết, đám ma tông này một là vì muốn đoạt bảo, hai là muốn cướp sắc, ôm các nàng về làm lô đỉnh.
Đệ tử ma tộc bình thường ra tay rất tàn độc, nam giết nữ hiếp! Nên bình thường các đệ tử Nhân giới vực rất là ngại chạm mặt với đệ tử của ma tộc.
- Cứu mạng a ....!
Một nữ đệ tử xinh đẹp, vừa khóc vừa chạy trối chết, đằng sau tên ma tộc truy sát ráo riết không ngừng.
Bỗng nàng giật mình, nàng bị ai đó ôm sát vào lòng, chưa kịp định hình, nàng lại nghe thấy âm thanh quen thuộc.
- Tần Kiếm Tiên ta ở đây! Ai dám truy sát người của Thanh Vân tông!
Dứt lời, một kiếm chiêu uy vũ bắn thẳng về phía tên ma tộc, tên này nghe danh hào của Tần Vũ, hốt hoảng bỏ chạy trối chết, Tần Vũ vậy mà không có đuổi theo.
Bởi vì hắn còn phải tranh thủ trang bức a!
Nói đoạn hắn thả nàng ra, mặt nàng bây giờ một mảng đỏ rực vì ngượng ngùng, Tần Vũ ôm nàng sát như vậy, cộng thêm mùi hương của hắn thật mê người, làm nàng có chút si mê.
Hơn nữa, cảnh tượng vừa nãy thật là một hồi anh hùng cứu mỹ nhân a!
- Muội muội, muội không sao chứ?

Hắn giả bộ một thân đạo mạo, gấp gáp hỏi thăm nàng:
- Ta không sao, cảm tạ sư huynh ra tay cứu giúp.
- Không hề chi, muội mau về khu an toàn ta lên phía trước hỗ trợ các huynh đệ đồng môn khác.
- Ân!
Nói rồi Tần Vũ lao vun vút đi.
Nàng thất thần nhìn theo bóng lưng của Tần Vũ, trộm nghĩ, sư huynh thật uy phong a!
...
Đám ma tộc mắt thấy đệ tử Thanh Vân tông đã thấm mệt, lại có mấy vị nam đệ tử trực tiếp bỏ chạy, làm cho chiến lực của đệ tử Thanh Vân tông nhanh chóng giảm xuống, bọn chúng càng hăng máu, liên tiếp chèn ép tới.
Mấy vị sư muội đứng sau lưng, hai mắt ngấn lệ, lần này coi như xong, rơi vào tay ma tộc, chân chính là bị nô dịch làm lô đỉnh a!
Đang lúc tuyệt vọng, bỗng dưng một chiêu kiếm khí, ngập tràn hỏa diệm màu xanh lao tới trực tiếp trấn nát nhục thân một tên đệ tử ma tộc nguyên anh kỳ đỉnh phong.
Bành!
- Tần Kiếm Tiên ta ở đây! Ai dám truy sát người của Thanh Vân tông!
Tiếng của hắn không to không nhỏ, vang vọng khắp dãy sơn mạch, làm người nghe rúng động.

Đám ma tộc này chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi, nghe thấy cái danh hào này liền sợ vỡ mật, quay đầu bỏ chạy trối chết.
Đám người Thanh Vân tông được thế lao lên đuổi giết ngược lại.
Mấy vị sư muội đứng ở bên dưới, nhìn lên Tần Vũ lăng không mà đứng bên trên, tràn ngập cảm kích, nhìn hắn bây giờ, hết sức uy phong, hai tay chắp mộc kiếm sau lưng, đạo bào phấp phới bay trong gió, tóc hắn phiêu diêu theo gió nhè nhẹ mà bay.

Một bộ này tuyệt đối là anh tuấn tiêu sái a!
Một mặt, hắn lại xuất hiện lúc lòng người tuyệt vọng nhất, lại càng thêm rung động, làm cho các nàng một mảnh si mê.
"A! Tần sư huynh thật là đẹp trai"
"Tần sư huynh thật là uy phong lẫm liệt a"
- Đa tạ Tần sư huynh.
- Đa tạ sư huynh cứu giúp.
Mấy nàng nhao nhao lên tiếng cảm tạ hắn, nhờ hắn mà mấy nàng thoát được một kiếp bị ma tộc nô dịch, nên trong lòng các nàng đối với hắn vô cùng cảm kích.
[Đinh! Ký chủ trang bức thành công]
...
hệ thống liên tục thông báo, làm Tần Vũ càng đắc ý cười hắc hắc trong lòng, nếu bây giờ không phải đang trang bức, hắn liền ngửa mặt lên trời mà cười lớn một tràng.
Tu Nhai nấp ở đằng xa, một thân hắc y, mặt nạ kín người, thấy một cảnh này, hừ lạnh trong lòng.
"Hừ! Giả nhân giả nghĩa"
Hắn vốn định ngư ông đắc lợi, nếu một trong hai bên có đệ tử trọng thương chạy qua bên này, hắn liền ra tay giết người đoạt bảo, nãy giờ hắn lợi dụng điều này, cũng đã giết tới tay mấy mạng của đệ tử ngũ đại thế gia.
Ai ngờ lần bị Tần Vũ phá đám, hắn có chút bực mình.
Nói rồi hắn bỏ đi, tìm một cơ hội khác.
Tần Vũ một mạch như vậy đi khắp động thiên phúc địa, giơ cao ngọn cờ chính đạo, cứu giúp đồng môn.


Kiếm chiêu chưa tới, âm thanh đã tới.
- Tần Kiếm Tiên ta ở đây! Ai dám truy sát người của Thanh Vân tông!
Diệm Cơ ở trong ngọc bội, hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống, một thân chiến lực ngang với Hóa Thần kỳ vậy mà bay tới bay lui ở gần vùng Nguyên Anh, trang bức khắp nơi!
"Tên này độ vô sỉ chân chính là vô địch thiên hạ đi!"
...
Tu Nhai cẩn thận quan sát xung quanh, hắn đang cảnh giác đề phòng, theo dõi sát sao một vị nữ tử đang đào thảo dược trước mặt.
Nàng là Tô Nhã Tịnh, vốn là muội muội của Tô Tư Duệ người đã ra tay nói đỡ cho Tu Nhai một câu, khi hắn bị thủ hạ của Tần Vũ vây công đánh cho thừa sống thiếu chết.
Đáng lẽ, Tô Tư Duệ đối với hắn có ân, hắn cũng không định ra tay với nàng, nhưng mà bây giờ tình hình cấp bách, Tần Vũ đi khắp nơi trang bức, làm cho mấy cái đích hệ thiếu gia của ngũ đại gia tộc Trung Châu thành thấy vậy cũng bắt chước đi theo bảo hộ tộc nhân của ngũ đại gia tộc, làm kế hoạch ban đầu của hắn đổ bể, bây giờ phải thay đổi đối sách.
Nhưng mà bây giờ nếu hắn chạy qua khu vực của tông môn khác thì sợ sẽ không kịp hoàn thành nhiệm vụ, sáng giờ bị Tần Vũ phá rối mấy lần, nhiệm vụ của hắn mới đạt được 8/20 tiến độ, bây giờ thời gian còn lại cũng chỉ có 12 giờ nữa thôi.
Nhưng mà khó khăn là một khi xế chiều, mọi người lập tức rút về vùng an toàn, độ khó sẽ tăng lên gấp bội.
Thấy nàng mải mê đào thảo dược, lơi lỏng phòng bị, hắn đánh tới.
Bành!
- A ...!ngươi là ai!
Bảo vật hộ thân của gia gia cho nàng tự động kích hoạt đỡ cho nàng một chiêu, nàng hoảng hốt bỏ chạy, vừa chạy vừa la lớn.
- Cứu mạng ...!a!
Đoạn liên tục huy chiêu về phía Tu Nhai hòng giảm bớt tốc độ của hắn lại, mong có thể đào thoát.

Tu Nhai sinh tử chi chiến đầy mình, dễ dàng né tránh chiêu thức của nàng oanh tới.
Bành! Bành!

Bị Tu Nhai đuổi giết một hồi, Tô Nhã Tịnh đã thấm mệt, hơn nữa nàng trúng chiêu không ít, y phục đã rách lả tả, máu chảy đầm đìa, nàng tuyệt vọng nước mắt lưng tròng.

Chỉ vì một chút ham tài, liền chạy ra khỏi vùng Nguyên Anh thu thập thảo dược, nào ngờ liền bị người ta đuổi giết.
Nàng bây giờ đến sức kêu cứu cũng không còn, chỉ có cắn răng mà chạy trốn, may mắn là nàng có pháp bảo hộ thân, gia tăng tốc độ nên mới chạy trốn được nãy giờ, nhưng mà một khi pháp bảo này tiêu hao hết, chính là lúc nàng bỏ mình.
Nhìn thấy quang mang của pháp bảo nhạt dần, lòng nàng giãy dụa tuyệt vọng, nước mắt cứ thế tuôn trào.

Nàng đang cố chạy về phía Tần Vũ!
Lần này đi động thiên phúc địa, tỷ tỷ nàng vì theo sư phụ bế quan tu luyện nên không có tham gia, nên có gửi gắm nàng cho Tần Vũ, để lại pháp bảo tín hiệu cho đối phương, một khi bị truy sát có thể theo phương hướng này mà chạy trốn.
Tần Vũ thấy tín hiệu của Tô Nhã Tịnh liên tục chạy về phía mình, biết nàng có chuyện không may, liền ngừng tìm kiếm Tu Nhai, chạy qua bên này.
"Tên Tu Nhai này, trốn thật kỹ a! Bỏ đi! Trước cứu Tô Nhã Tịnh đã!"
Tần Vũ vừa phi hành vừa nghĩ, hắn vậy mà một mực tìm kiếm không ra Tu Nhai.

Tên này bởi vì có hệ thống hỗ trợ che giấu khí tức nên Tần Vũ cũng không thể truy ra, trừ phi đối phương xuất hiện trong phạm vi 5 dặm lại dùng [Thần Nhãn] quét tới thì may ra mới phát hiện được.
[Đinh! Phát hiện khí vận tử Tu Nhai 5 sao]
Tần Vũ thấy vậy, lập tức thu liễm khí tức, nấp một bên, nếu hắn xuất hiện, Tu Nhai sẽ lập tức bỏ chạy, nhiệm vụ của hắn là vạch trần Tu Nhai a!
Nói đoạn hắn bóp nát ngọc bội tín hiệu, Tô Nhã Tịnh thấy tín hiệu biến mất, liền hoảng hốt không ngừng tu tu khóc lớn, lẽ nào pháp bảo đã tiêu hao hết, trong lòng hoảng sợ tột cùng.

Sau lưng Tu Nhai đã đuổi giết tới.