Đã qua hơn 6 tháng kể từ khi Tần Vũ trở về từ Táng Địa.
Hắn hiện tại có thể tùy thời bước vào Luyện Hư kỳ, tuy nhiên hắn cần ổn định lại căn cơ.
Đoạn thời gian vừa qua, hắn một đường thuận lợi đạt được nhiều cơ duyên, nên tu vi của hắn tăng lên chóng mặt, bây giờ là lúc nên tạm ngừng lại một thời gian, ổn định lại tu vi trước khi đột phá.
Hơn nữa hắn cần sắp xếp lại thủ hạ ở ngoại môn, bây giờ chuẩn bị đến kỳ thi sát hạch tấn thăng đệ tử nội môn, Tần Vũ hắn muốn bỏ chút thời gian đi quan sát, thu thập thêm thủ hạ đến tay.
Mặt khác, Tần Vũ còn đích thân ra mặt, hướng dẫn thủ hạ về sách lược đối phó địch nhân, bày cho họ một hai phương pháp tư duy khi lâm trận đối địch.
Thủ hạ của hắn sau khi nghe hắn giảng giải, trong lòng càng kính phục Tần Vũ, bọn họ càng nghe càng hiểu lý do chân chính vì sao Tần Vũ minh chủ của bọn họ, một khi đã đánh là trăm trận trăm thắng.
Tần Vũ không hề hay biết, đám thủ hạ bên dưới này, vậy mà đối với hắn từ từ sinh ra tín niệm sùng bái không nhỏ.
Bên cạnh đó, Tần Hạo và Ngạo Dương, dưới sự hướng dẫn của các trưởng lão nội môn trong tông, đoạn thời gian qua đã thăng đến Nguyên Anh kỳ cửu trọng và Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.
Từ Tần Hạo và Ngạo Dương liền dễ nhận thấy sự khác biệt giữa đệ tử có gia thế chống lưng và đệ tử gia tộc nhỏ cố gắng chống đỡ.
Tần Hạo so với Ngạo Dương lúc bắt đầu tu vi có chút kém, Kim Đan cảnh đỉnh phong so với Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới, ấy vậy mà qua mấy đoạn thời gian, bây giờ Tần Hạo đã sinh sinh đuổi theo sát sao Ngạo Dương, hơn nữa hắn còn ẩn ẩn có khả năng vượt qua.
Ngạo Dương vì chuyện này cũng có chút buồn rầu, nhưng Tần Vũ cực kỳ dứt khoát và sòng phẳng, hắn không thiên vị một ai.
Căn cứ theo cấp bậc, vị trí trong đội ngũ, và xếp hạng tỷ võ lôi đài 3 tháng một lần mà phân bổ xuống tài nguyên tu luyện.
Chuyện này Tần Vũ làm cực kỳ nghiêm chỉnh, ở dưới vì vậy mà hết mình nỗ lực tu luyện, cố gắng phấn đấu, bởi vì họ hiểu được một nguyên tắc rõ ràng từ Tần Vũ, muốn có tài nguyên phải nỗ lực vươn lên, dù cho có thân với minh chủ đến đâu cũng không có ngoại lệ.
Bởi vậy bên dưới thủ hạ của Tần Vũ ở ngoại môn, một mảnh đoàn kết đồng lòng, không phát sinh dị nghị, hay xào xáo.
Đây là điều Tần Vũ nhắm tới, và là điều mà hắn muốn duy trì, đối với một thế lực, tôn ti trật tự, luật lệ là hàng đầu.
Mặt khác, thủ hạ của Tần Vũ luôn luôn thấm nhuần tư tưởng, chúng ta là bang phái, không việc gì phải đơn đả độc đấu, nên một khi có người bị ăn hiếp, liền cả bang kéo ra bảo vệ lẫn nhau.
Đi vào bí cảnh, đội ngũ liền tập hợp, cùng nhau đoạt đến lợi ích to lớn, nhờ vậy, mà thực lực và cơ duyên của bọn họ càng ngày càng tăng.
Càng thấm nhuần đạo lý này, bọn họ càng tin tưởng Tần Vũ.
Còn chuyện đơn đấu, bung ra bọn họ cũng không ngán một ai, 3 tháng tỷ võ một lần, cơ hội tăng thêm tài nguyên tu luyện, bọn hết sức liều chết mà tăng cấp bậc, một khi dậm chân tại chỗ khả năng sẽ mãi mãi ở lại phía sau.
Hơn nữa, Tần Vũ nói với bọn họ, bây giờ tài nguyên chỉ đủ nuôi dưỡng 400 nhân khẩu, mỗi tháng từ top 300, đào thải 50 người yếu nhất, đưa xuống làm thủ hạ ký danh, tuyển người mới vào, thay thế bọn họ.
Hai tháng liên tục không lọt vào top 300, lập tức sa thải, Lăng thống lĩnh là người trực tiếp giám sát tỷ võ, không thể có gian lận thứ bậc ở đây.
Ở dưới trướng của Tần Vũ, tài nguyên tu luyện dồi dào hơn những nơi khác không ít, hơn nữa thứ bậc xếp hạng càng cao, tài nguyên càng nhiều, bọn họ vì vậy mà nỗ lực hết mình.
Cho nên đối với top 200 thủ hạ của Tần Vũ mà nói, ở ngoại môn, chiến lực cũng thuộc top đầu, cực kỳ bá khí.
Thực lực của top 50 thủ hạ dưới trướng Tần Vũ, trải qua mấy kỳ tỷ võ, đến nay đã dần ổn định, ít có biến động, trừ những đợt xuất hiện nhân tài mới gia nhập, thì mới xuất hiện thay đổi lớn trong bảng xếp hạng mà thôi.
Sinh ý hiện tại đã đủ cho Tần Vũ duy trì, nuôi dưỡng thủ hạ, đồng thời tích lũy về sau, hắn cũng tạm ngừng tay.
Một mạch cường thế phát triển nhanh chóng quá mức, sẽ dễ hấp dẫn địch nhân chú ý, hơn nữa một khi quá tầm kiểm soát của thủ hạ bên dưới, sẽ gây ra tình trạng quản lý không tốt, gây ra thất thoát, lãng phí tài nguyên cùng nhân lực, hơn nữa căn cơ không vững dễ bị người ta đoạt lại.
Tần Vũ biết thế nào là đủ, phát triển sinh ý phải đi kèm với giao hảo, chèn ép quá mức, thì người ta sẽ phải chống trả, đối với bản thân hắn cũng không có lợi.
Bây giờ tạm thời dừng lại, ổn định căn cơ vững chắc, sau lại nâng cao thực lực bản thân và thủ hạ dưới trướng, rồi lại chậm rãi phát triển thêm sinh ý ngoại môn và nội môn, từ từ từng bước vững chãi nắm lấy.
Khi mọi sự đã thành, địch nhân cũng không kịp trở tay, đấy mới là đạo lý đúng đắn để hành sự.
Cây to thì đón gió lớn, cứng quá thì dễ gãy.
Nắm vững được điều này, dù làm gì cũng dễ dàng hành sự, sớm đạt đến thành công.
Cũng chính vì Tần Vũ biết điểm dừng, cho nên mấy đệ tử nội môn ban đầu còn định đánh chủ ý lên hắn cũng ngừng lại.
Bọn họ là thấy Tần Vũ cũng biết điểm dừng, cũng không nhất thiết phải đi sinh sự không cần thiết, tránh cho chọc phải phiền toái.
Thế lực chống lưng đằng sau Tần Vũ cũng không phải đơn giản, bọn họ đang an an ổn ổn phát triển, cũng không cần phải rước phiền phức vào thân, bọn họ cũng không phải trẻ mới lớn, không biết suy tính thiệt hơn.
Nói như vậy không phải là không có bang phái, thế lực tìm đến cướp đoạt sinh ý của Tần Vũ.
Nhưng bọn họ thông qua chiến thư mà khiêu chiến, đem mỏ khai khoáng làm vật đánh cược, tổ chức đoàn chiến, luân xa chiến, tỷ võ xét điểm các loại từ đó định đoạt thắng thua.
Chung quy mà nói, đa số là do thủ hạ đứng ra chiến đấu, minh chủ hai bên thường ít lộ diện, bởi vì bọn họ cũng như Tần Vũ, đều biết rằng, đánh nhau chắc chắn sẽ bị thương, ảnh hưởng ít nhiều đến tốc độ tu luyện.
Những chuyện như thế này, vẫn là để thủ hạ làm thay, dù gì nuôi dưỡng bọn họ cũng không phải để làm cảnh.
Hơn nữa, bọn họ cũng không có đủ tự tin có thể đánh bại Tần Vũ, hơn nữa đánh bại Tần Vũ thì như thế nào ? Chọc giận lão sư hắn, hay là chọc giận một cái Tần thế gia đệ nhất Đông Vực đây, có gì hay ho, sớm muộn gì bọn họ cũng phải bước ra khỏi tông môn, không giao hảo được thì bọn họ cũng hạn chế va chạm.
Cự đầu một phương trong nội môn mà nói, tâm tư nào lại đơn giản.
Ngày đó Triệu Hùng Sư nếu không có người xúi giục, lại không có thù giết huynh đệ sinh tử chi giao với Tần Vũ, hắn cũng không muốn sinh sự làm gì.
Hơn nữa, hắn cũng cẩn thận, nhờ cậy thêm Lỗ Túc hỗ trợ mình chém giết Tần Vũ bí mật trong bí cảnh, tránh cho bị người ta xét đến.
Bực này tâm tư, cũng được xem là hùng chủ một phương, đáng tiếc là trước thực lực tuyệt đối mà nói, mưu hèn kế bẩn đều là hư vô! Ngày đó không phải Tu Nhai hèn hạ gài thế bọn họ, bọn họ một khi đánh không lại Tần Vũ lập tức xoay người bỏ trốn.
Bỏ ra vài tháng ổn định lại chuyện thế lực ở ngoại môn xong xuôi, Tần Vũ cũng an tâm, bây giờ hắn đang thông qua các mối quan hệ trong nội môn, thông qua Vô Diện bang của Tần thế gia và mối giao hảo với các trưởng bối ở nội môn, thu thập thông tin về thế lực và phân bổ sinh ý trong nội môn.
Từng bước lập ra kế hoạch, đường đi nước bước chuẩn bị thâu tóm tới tay sinh ý nội môn.
Một khi thủ hạ tiến vào nội môn một lượng nhất định, và ổn định ở trong này, là lúc Tần Vũ sẽ bắt đầu ra tay, một mặt hắn cũng chiêu cáo trong tông, hắn đang thu thập thủ hạ ở nội môn.
Đối với thủ hạ được đào tạo bài bản từ ngoại môn tấn thăng lên, Tần Vũ vẫn an tâm hơn là những người tuyển mới, vì bọn họ đã vào quy củ, hơn nữa cũng bắt đầu hình thành lòng trung thành với hắn, làm việc cũng dễ hơn là những người mới tuyển, đó mới là trọng yếu, nên hắn buộc phải chờ đợi.
Gặp chuyện trọng sự, hấp tấp vội vã, trọng sự không thành, xôi hỏng bỏng không.
Còn lý do vì sao trước đây hắn không tuyển mộ đệ tử nội môn từ sớm, bởi vì, một là, lúc đó thực lực hắn chưa đủ mạnh, chưa đủ lực để chiêu mộ thủ hạ ở nội môn.
Hai là, tích lũy chưa đủ hùng hậu, nuôi dưỡng đệ tử ngoại môn còn không đủ, lấy đâu ra mà nuôi dưỡng thủ hạ nội môn, ba là, bọn họ tính tình kiêu ngạo, nếu Tần Vũ không đủ thực lực trấn áp bọn họ, rất khó đào tạo, đưa vào quy củ, mà như vậy đội ngũ tất sẽ rối loạn, một khi rối loạn tất sẽ lung lay đổ bể.
Tần Vũ trước giờ hành sự đều như vậy, cẩn thận tính toán từng bước, không hấp tấp vội vã, căn cơ ổn định sau này mới dễ dàng phát triển lớn mạnh nhanh chóng.
Sinh ý trong nội môn cũng có chút khác biệt, thay vì tranh giành mỏ khai khoáng, hay tháp tu luyện.
Đệ tử nội môn lại chú ý đến quyền phân phối đan dược, binh khí, pháp bảo các loại đây là những món hời lớn.
Ngoài những sinh ý này ra, còn có sinh ý về khu vực săn bắt yêu thú, khai thác nguyên liệu luyện kim bên trong và bên ngoài tông môn.
Ngoài những khu vực tự do, do tông môn quy định, không được thế lực nào chiếm giữ, để đảm bảo công bằng cho các đệ tử không gia nhập thế lực, thì còn lại đều phân chia lãnh thổ theo độ mạnh yếu của các thế lực.
Bọn họ cũng biết rõ, là trưởng bối trong tông tạo điều kiện cho bọn họ, nên bọn họ cũng rất tuân thủ và không động chạm đến khu vực tự do, hơn nữa nếu có đệ tử mới gia nhập tông môn chưa hiểu quy định, sơ suất tiến vào lãnh địa của họ, thì họ nhắc nhở, thu tiền bảo kê mà thôi cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.
Đối với khu vực bọn họ quản lý, đệ tử săn bắt, thu thập trong này phải bán lại nguyên liệu cho thế lực quản lý.
Từ đó, thế lực quản lý đưa vào chế tác, hoặc bán ra với mức giá cao hơn trực tiếp ăn chênh lệch.
Nói đơn giản dễ hiểu, sinh ý trong nội môn có chút giống với một thành trì, hoặc một lãnh thổ thu nhỏ, còn các thế lực lại hao hao giống các gia tộc trong khu vực đó.
Các thế lực dựa trên độ lớn nhỏ của sinh ý quản lý mà nộp lên tông môn hạn mức sinh ý theo quy định.
Các cự lão đầu trong tông môn, nghĩ ra một kế này thật hay, chân chính ngồi không, đường đường chính chính thu tiền bảo kê.
Vừa phát triển được năng lực đệ tử, vừa ngồi không thu tiền.
Dù gì đệ tử trong một thượng cổ tông môn cũng rất đông đúc, ngang ngửa với các thành trì lớn.
Hơn nữa tông môn còn thông qua các hoạt động của các thế lực do đệ tử nội môn đứng đầu, giao thương ra bên ngoài, phát triển sinh ý cho tông môn.
Ví như Tần thế gia, không những cung phụng cho tông môn, mà còn phải hỗ trợ tông môn phát triển sinh ý ở thế tục, do vậy đa số các thế lực trong tông môn, thường thông qua Tần thế gia, đưa sinh ý ra bên ngoài tiêu thụ hưởng hoa hồng.
Tần thế gia nhờ vậy mà cũng một đường phát triển đi lên, dựa vào cây cao bóng cả đệ nhất thượng cổ Thanh Vân tông.
Đó chính là lý do trọng yếu vì sao mấy cái thượng cổ tông môn, tích lũy tài nguyên hùng hậu, dồi dào không dứt.
Nếu mà chỉ trông chờ vào bí cảnh hoặc động thiên phúc địa, thì với số lượng đệ tử lớn như vậy, sớm đã lụi tàn.
Tần Nhược Tuyết tương đối thông minh, theo hắn lâu như vậy, sớm học được cách quản lý sinh ý kinh doanh, tuy nàng thiên phú tu luyện không quá nổi trội, nhưng ở phương diện này tuyệt đối ngang ngửa với Tần Vũ.
Tần Vũ đang dần dần bàn giao lại cho nàng, hắn sẽ lui dần về sau, đứng ở sâu bên trong, chỉ đạo đại sự.
Hắn cần dành thời gian để tu luyện, hơn là quản lý tới lui mấy việc như thế này.
Đây cũng là lý do các gia chủ của các thế gia, thường một mạch tu luyện tăng tu vi đến một mức độ nhất định, đủ chấn nhiếp một phương, sau đó liền bị chững lại.
Bởi vì bọn họ tốn rất nhiều thời gian để ổn định thế lực bên dưới, cài cắm thủ hạ của mình vào quản lý các sinh ý.
Mặt khác, lại còn phải đi giao hảo, phát triển thêm sinh ý cho gia tộc.
Bởi vậy thường bọn họ tu vi tiến cảnh sẽ có một giai đoạn chững lại, sau khi hoàn thành những thứ đó, chân chính quản lý trong tay mới quay lại tiếp tục tu luyện, nâng cao tu vi.
Để tiếp nhận quản lý và chân chính nắm trong tay toàn bộ sinh ý của thế gia tuyệt đối không đơn giản, rất phức tạp, bởi vì sinh ý bọn họ trải rộng khắp Đông Vực, nhân sự lại vô cùng vô tận, trong nhà cũng có nhiều lộ thế lực khác nhau minh tranh ám đấu, hơn nữa chuyện thay thủ hạ của mình lên nắm giữ quản lý, nói thì dễ làm thì khó, không phải muốn đưa lên liền lên, đưa lên mà bên dưới không phục, thì cũng như bù nhìn, được không bằng mất, xôi hỏng bỏng không.
Nên bọn họ sẽ tốn thời gian trong việc cài cắm thủ hạ của mình tiếp quản sinh ý trong gia tộc, thế gia thường gọi đây là giai đoạn chuyển giao quyền lực.
Tần Vũ đây là đang đào tạo Tần Nhược Tuyết, sau này khi hắn tiếp nhận vị trí gia chủ Tần thế gia, nàng sẽ phụ trách quản lý giai đoạn chuyển giao quyền lực này.
Tần Vũ xem xong ngọc giản báo cáo, lại bút phê xong một lượt đối sách, hắn thở ra một hơi, hai tay xoa xoa cái trán.
Tần Nhược Tuyết thấy vậy, nhẹ nhàng ra sau lưng hắn, giúp hắn day day thái dương, thư giãn nghĩ ngơi.