Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Thấy cô gái vội chạy ra khỏi phòng, lão phu nhân nghiêng người lui sang một bên, trong con ngươi thoáng qua một tia xúc động.
Ai, đứa nhỏ này...
Nhìn cô gái chạy ra khỏi phòng, đáy mắt âm u của Tư Dạ Hàn không nhìn ra nửa điểm gì cả.
Không quan tâm mạng của mình?
Sao có thể không quan tâm đây...
Cô cách anh càng ngày càng gần...
Càng ngày càng chân thật...
Gần như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới...
____
Sau khi chạy ra ngoài, Diệp Oản Oản liền buồn bực ngồi xổm ở một vườn hoa nhỏ.
Cô sắp bị tên phi nhân loại kia chọc cho tức chết rồi!
Làm gì có người bị bệnh nặng, vừa trải qua một trận sống chết, còn bị bác sĩ phán chỉ còn sống được nửa năm, sau khi tỉnh dậy liền nói tới việc đàm phán vào ba ngày sau!
Không muốn sống cũng không được như vậy chứ?
Sớm biết Tư Dạ Hàn không muốn sống, cô cần gì phải liều mạng cứu anh?
Diệp Oản Oản cảm thấy mình giống như một đứa ngu vậy.
Cứ thế đi...
Anh muốn chết sống gì cũng mặc kệ, cô không thèm quan tâm nữa...
Nếu anh đã không muốn phối hợp, cho dù cô làm gì cũng chỉ phí công vô ích!
Diệp Oản Oản đang muốn đứng dậy, đột nhiên lại nghe được một cuộc đối thoại nhỏ ở gần đó.
"Cô đi đi!"
"Không không không, cô đi đi! Lần trước tôi vào đúng lúc Cửu thiếu gia đang làm việc, ngài ấy chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, chân tôi liền mềm nhũn, ngay cả di chuyển cũng không có sức!"
"Sao lại là tôi? Lần trước tôi đã đi một lần rồi! Cô cũng không phải không biết Cửu thiếu gia ghét nhất là thuốc bắc! Tôi đem thuốc tới, trong vòng mười tám mét cũng có thể cảm nhận sát khí của Cửu thiếu gia! Thảm hại hơn là nếu Cửu thiếu gia lo làm việc quên ăn hoặc không ăn đúng buổi, chúng ta còn bị lão phu nhân trách phạt!"
"Trách phạt thì trách phạt thôi! Thật ra tôi đã không sợ lão phu nhân trách phạt từ lâu rồi! Là vì Cửu thiếu gia quá đáng sợ đấy! Lần trước Tiểu Trương đưa thuốc đúng lúc Cửu thiếu gia mới tỉnh giấc, không biết ngài ấy gặp phải ác mộng gì, vừa mở mắt liền móc ra một khẩu súng từ đầu giường, dọa Tiểu Trương sợ tới tè ra quần!"
"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ... Nghe nói lần này Cửu thiếu gia ngất xỉu bởi vì mệt nhọc quá độ, tâm tình chắc chắn càng không ổn định hơn..."
"Nếu... Nếu không chúng ta chờ xem tình hình thử đi?"
"Tôi muốn trực tiếp đi lãnh phạt cho rồi!"
Trong góc tối dường như truyền tới một tiếng thở dài: "Đưa tôi đi."
Một người sống sờ sờ bất thình lình xuất hiện, hai cô hầu gái bị dọa đến suýt chút nữa hồn phi phách tán.
"A — — quỷ..."
"Diệp... Diệp tiểu thư? Sao ngài lại ở đây?"
Một cô hầu gái kinh ngạc hỏi.
Vừa rồi Diệp Oản Oản đứng ở vườn hoa, vốn dĩ đã bị Tư Dạ Hàn chọc cho tức bỏ đi rồi, kết quả nghe được hai người giúp việc càu nhàu bàn luận, đến cuối cùng thậm chí không tiếc đi nhận phạt cũng không muốn đưa thuốc cho Tư Dạ Hàn.
Thuốc phải uống đúng thời gian mới phát huy được công dụng tối đa, sao có thể trì hoãn!
Diệp Oản Oản nghiêm mặt trả lời: "Tôi hóng gió. Không phải hai cô không muốn đưa thuốc sao? Đưa cho tôi, đúng lúc tôi phải đi tìm Cửu thiếu gia của các cô, tôi đưa thuốc cho."
"Thật... Thật sự sao?" Hai cô hầu gái vui mừng quá đỗi, càng nhìn càng cảm thấy Diệp Oản Oản chính là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn của các cô.
"Cảm ơn Diệp tiểu thư!"
"Cảm ơn ngài! Diệp tiểu thư cầm ở đây, cẩn thận phỏng tay!"
Hai cô hầu gái liên tục cảm ơn, sau đó cẩn thận đưa thuốc cho Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nhìn thuốc trong tay mình, âm thầm tự chửi một phen, có phải cô bị ấm đầu rồi không?