Tôi từng đoán khi lên đại học tôi sẽ có bộ dạng như thế nào, nghĩ tới rất nhiều lần.
Tưởng tượng này xuất hiện nhiều nhất trong tùy bút thời cấp ba của tôi, mặc dù hầu hết đều dùng để khích lệ bản thân. Cảnh tượng lộn xộn, nhưng chỉ trong những miêu tả như này…
Không có thầy cô can thiệp chuyện yêu đương, hoạt động câu lạc bộ phong phú, các chương trình học mình thích, mỗi ngày bận rộn giao lưu, sáng sớm ngủ đến khi tự tỉnh giấc, cùng anh.
Sau này lên đại học, thực tế lại là như vầy…
Không có thầy cô can thiệp, nhưng bạn cũng không có ai để nói chuyện yêu đương; hoạt động câu lạc bộ phong phú đến mức bạn không có thời gian nghỉ ngơi, thấy hội sinh viên không thể giải hòa “Nhận được mời trả lời” đã kinh hồn bạt vía; đủ các tiết cả chương trình đại học mà bạn không thích học; rất nhiều người quen xã giao*, nhưng muốn đi ra ngoài ăn lẩu lại chẳng có ai hẹn đi cùng; đêm khuya dài vô tận và không bao giờ có sáng sớm nào ngủ đến khi tự tỉnh…
Và rồi, không có anh.
Nguyên văn “点头之交”: Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là tình bạn nông cạn, gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào.
Đáng sợ hơn nữa là cuộc sống hoang mang không biết gì, không biết tương lai mình sẽ làm gì, không biết mình thích công việc nào, không biết đời người sẽ đi về đâu.
Ngày ngày lặp đi lặp lại một thời gian biểu, cố gắng học hành thi cử, làm một đống bài vở và thuyết trình trong chương trình giảng dạy, rồi nghỉ đông và nghỉ hè.
Tôi cảm thấy mình rất chăm chỉ, nhưng tôi không vui vẻ chút nào.
Không biết là do cuộc sống bận rộn hối hả hay vì…
Nói tóm lại, tôi đã học năm ba đại học rồi.
Không đúng, tôi sắp sang năm tư đại học chứ, tôi đã nán lại ba năm ở thành phố mà trước kia tôi không hề thích chút nào, thậm chí dần dần tôi bắt đầu cảm thấy nơi này vô cùng tốt.
Con người đúng là loài động vật dễ thích nghi.
Dù cho mùa đông thành phố này vừa ướt vừa lạnh, mùa hè thì oi bức, còn dễ bị lũ lụt; dù cho thức ăn thành phố này được cho rất rất rất nhiều muối; dù cho tính tình người dân thành phố này cực kỳ nóng nảy, tài xế xe buýt liều chết đạp chân ga, hận không thể biến xe thành tên lửa.
Tôi vẫn quen với điều ấy.
Nhưng tôi quyết định đến thành phố mà trước đây căn bản tôi chưa bao giờ dám nhìn qua.
Nhìn một chút cũng tốt.
Tạm thời đặt dấu chấm hết cho tuổi trẻ khôi hài của mình, dù chỉ là đơn phương cũng được.
Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa, kiên trì không buông bỏ người.
Thời Thần, buông thả bản thân mình đi.