124. Bệnh.

Đặng Khoan khắp nơi mọi ngóc ngách tìm tung tích lão ăn mày, nhưng đã mấy ngày vẫn không có kết quả. Quân binh đi điều tra Vạn Xuân Lâu cũng không tra được manh mối. Tin tức bất lợi liên tiếp truyền đến, Cố Vân Cảnh không khỏi ngưng thần nhíu mi.

Gần đây, Phò mã ngày đêm lao lực - ban ngày lo toan mưu kế và tra án, ban đêm còn phải cùng Tiêu Mộ Tuyết sênh ca, được mấy ngày, sức khỏe có dấu hiệu ăn không tiêu. Mà đêm qua mưa, không khí ẩm ướt, chứng đau đầu của Cố Vân Cảnh tái phát, cộng thêm sức khỏe hao mòn, đau đầu càng thêm nghiêm trọng. Mưa suốt đêm... Không chỉ đầu đau còn sốt cao. Trán Cố Vân Cảnh nóng bừng bừng, suy yếu nằm ở trên giường, hốc mắt thụt vào, hô hấp khó khăn. Tiêu Mộ Tuyết lấy khăn ướt cẩn thận để lên trán Cố Vân Cảnh, phân phó hạ nhân nhanh đi mời Thượng Quan Lan đến.

Thượng Quan Lan nghe tin Cố Vân Cảnh phát bệnh, vừa lo vừa tức, đập vỡ vài vò rượu và hấp tấp chạy tới. Thấy đồ đệ bảo bối vô cùng yếu ớt, mày mặt ổng nhăn nhó, ngữ khí không tốt nói:

"Ngươi xem ngươi ép mình thành cái gì?!"

Lần trước tiêu Mộ Tuyết hôn mê, đồ đệ bảo bối ngày đêm đau thương, thức khuya dậy sớm, người càng gầy yếu nên bị bệnh, Thượng Quan Lan đã chửi ầm lên. Cố Vân Cảnh lúc đó đã cam đoan sau này nhất định sẽ yêu quý thân thể. Giờ mới qua bao lâu lại phát bệnh. Lúc này Thượng Quan Lan càng thêm giận, còn hơn lần trước, có thể nói là tức muốn cháy trụi râu.

Cố Vân Cảnh khẽ cười, suy yếu nói: "Sư phụ đừng nóng giận, con không có gì đáng ngại mà."

"Không giận ư?" Thượng Quan Lan đưa tay khoát lên mạch môn của Cố Vân Cảnh, vừa bắt mạch vừa trầm giọng nói, "Đời này ta chưa từng tức giận như vậy. Ngươi không thể để sư phụ bớt lo sao?"

Tiêu Mộ Tuyết nhẹ giọng khuyên: "Sư phụ, Phò mã không phải cố ý biến thành như vậy..."

Thượng Quan Lan trừng mắt tiêu Mộ Tuyết: "Lão phu mặc kệ nàng hữu ý vô ý, chỉ cần nàng sinh bệnh, lão liền tức!"

"Cháu đã là vợ Vân Cảnh, vậy coi như là người một nhà. Ta sẽ không coi cháu là Công chúa mà chỉ là cháu dâu của ta. Có một số điều ta cần phải nói với cháu."

"Sư phụ, ngài nói Tuyết Nhi làm gì, có gì tức giận cứ nói với đệ tử nè." Cố Vân Cảnh nói.

"Coi coi coi, hỏi sao ta không thể giáo huấn cháu dâu? Ngươi chớ vội vàng hộ vợ ngươi như thế, ta nói nàng xong thì tới lượt ngươi."

Thượng Quan Lan nhìn Tiêu Mộ Tuyết: "Vân Cảnh rất yếu, nàng không thể lao lực. Cháu là vợ nó, phải biết chiếu cố chồng mình."

"Sư phụ giáo huấn chí phải. Về sau Tuyết Nhi nhất định sẽ chiếu cố tốt Phò mã." Tiêu Mộ Tuyết cung kính nói. Trong thanh âm còn mang theo vô tận áy náy. Cố Vân Cảnh ốm đau, nàng cũng vạn phần khổ sở. Cảm giác tuyệt cũng không kém Thượng Quan Lan.

Răn dạy Tiêu Mộ Tuyết xong, bắt đầu đến Cố Vân Cảnh. "Ngươi lớn bao tuổi rồi? Còn không lo lắng sức khỏe của mình? Ngươi không tiếc, nhưng vi sư tiếc. Còn có sư nương ngươi; còn có tiểu sư muội ngươi!"

Lần này, từ trong mạch lão thấy Cố Vân Cảnh bệnh nghiêm trọng, tiếp tục lạnh lùng nói:

"Lần này ngươi lo mà điều dưỡng, nếu không về sau ta sẽ không trị liệu cho ngươi nữa."

"Dạ... Sư phụ, đồ nhi nhất định ngoan ngoãn nghe lời."

Thượng Quan Lan thu tay, đắp chăn cho Cố Vân Cảnh, rồi mở nhiều phương thuốc, sai hạ nhân đi lấy thuốc. Cuối cùng chắp hai tay sau lưng trở lại tiểu viện. Có điều, Y Thánh mới vừa căn dặn, chuyện cần Cố Vân Cảnh quan tâm lại tới....

Đào Sách vừa mới bước vào phòng, lòng như lửa đốt nói:

"Vân Cảnh, Vân Cảnh, đại sự không tốt! Ngươi nhất định phải nghĩ cách giúp ta! Cha ta nói gì cũng không cho ta đi tòng quân! Trước đó nhờ ngươi báo danh, không biết làm sao cha ta thấy được, hắn về nhà liền nổi trận lôi đình mà vừa cho người gạch bỏ tên ta rồi..."

Đào Sách luôn lạc quan sáng sủa nay lộ vẻ u buồn... Và nói xong, mới nhìn thấy Cố Vân Cảnh nằm ở trên giường, mặt trắng bệch. Hắn vội lao tới, quan tâm nói:

"Vân Cảnh, ngươi làm sao thế? Sắc mặt tái nhợt ghê vậy?"

Cố Vân Cảnh vân đạm khinh phong nói: "Không có gì. Chỉ là ngẫu cảm nhiễm phong hàn."

"Có nghiêm trọng không?" Đào Sách lo lắng nói, "Vậy ngươi tĩnh dưỡng đi. Ta không nên tới quấy rầy ngươi mà. Ta tự nghĩ cách thuyết phục cha ta vậy."

Cố Vân Cảnh nhờ Tiêu Mộ Tuyết đỡ nàng tựa vào giường. Nàng bóp mi tâm và huyệt Thái Dương, một lát sau, nói:

"Nếu ngươi có thể thuyết phục được ông ấy thì sẽ không sẽ tìm đến ta."

"Ổng... Gian ngoan mất linh." Đào Sách thở dài nói.

Đào Sách một lòng muốn nhập ngũ từ nhỏ đã mãnh liệt, Cố Vân Cảnh biết được tâm tư ấy, huống hồ hiện giờ chiến sự chưa dứt, quân đội quả thật cần thanh niên trai tráng như Đào Sách.

"Đi thôi, ta theo ngươi thuyết phục Đào bá bá."

Vừa dứt tiếng, lập tức bị Tiêu Mộ Tuyết phản đối. Mới vừa bị Thượng Quan Lan tiền bối giáo huấn vẫn còn văng vẳng bên tai, lý nào có thể phớt lờ? Mà Tiêu Mộ Tuyết quả thật lo lắng Cố Vân Cảnh, nàng nhẹ giọng nói:

"Phò mã, thân ngươi còn mang bệnh, không thể lao lực."

"Tuyết Nhi, không có việc gì." Cố Vân Cảnh cười nói, "Ta chỉ đi thuyết phục Đào bá bá mà thôi. Cũng không phải đi mưu hoa đại sự gì, không cần phải hao hết tâm tư."

Thực ra tình huống của Cố Vân Cảnh thật sự không lạc quan cho lắm. Đầu nàng đau vô cùng. Gân mạch trên đó giống như bị dao cắt, hoặc bị đâm chọc, cực kỳ đau. Chỉ vì không để Tiêu Mộ Tuyết lo lắng nàng mới cắn răng chịu đựng, giả vân đạm phong khinh.

Tiêu Mộ Tuyết lắc đầu. "Không được, ngươi phải dưỡng bệnh. Nếu không, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa."

"... Tuyết Nhi, nếu không thể thuyết phục Đào bá bá, Đào Sách cũng không thể tòng quân."

"Đã như vậy, ta sẽ đi thuyết phục Võ An Hầu." Tiêu Mộ Tuyết ngưng mắt nói, "Ta là Công chúa, Võ An Hầu tất sẽ nghe ta."

Đào Sách mừng rỡ, đấm bàn tay: "Có lý! Nếu cha ta không nghe, Công chúa điện hạ có thể dùng quyền nghiền áp ổng luôn!"

Tiêu Mộ Tuyết cũng không đồng ý ý tưởng của Đào Sách, nàng nói:

"Võ An Hầu không phải là người không thông tình đạt lý, ta tin mình có thể nói động. Còn dùng quyền áp bách, rất vô tình."

Từ khi ở cùng Cố Vân Cảnh, bất kể ở việc công hay tư, Tiêu Mộ Tuyết đều đem hai chữ "tình ý" và "nhân hậu" cân nhắc.