123.

Khúc Phi Khanh cười một cách quyến rũ nhưng bên trong ẩn chứa lãnh ý:

"Dư công tử không cần quan tâm đến chuyện đó."

Dư Lương huơ chén, mặt nước yên ả nổi lên gợn sóng, hắn thở dài nói:

"Xem ra, bà chủ tính không làm triều đình huyết vũ tinh phong thì không bỏ qua. Ta là một người tham sống sợ chết, chuyện mất đầu ta không muốn đi làm, và cũng sẽ không đi làm."

"Dư công tử có ý gì? Ngươi đã quên chuyện hợp tác với ta?"

"Dĩ nhiên ta nhớ. Nhưng quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác, không phải chủ tớ. Mà ngươi thì cho ta cảm giác ngươi là chủ, còn ta là chó vẫy đuôi mừng chủ. Nói thật, ta rất ghét cảm giác như thế."

Mượn gió bẻ măng, qua sông đoạn cầu, đại khái là nói về hạng người như Dư Lương. Lúc nguy cấp thì ăn nói khép nép cầu xin Khúc Phi Khanh giúp đỡ, hiện giờ nguy nan đã qua liền ưỡn ngực đặt điều kiện. Loại người không có tín nghĩa ở trong mắt Khúc Phi Khanh không khác gì phản đồ, sẽ đều đáng chết!

"Ý ngươi là hiện tại không muốn hợp tác?"

"Ta vốn muốn hợp tác... " Dư Lương cười lạnh, "Nhưng hiện tại ta thay đổi ý định, bởi vì kế hoạch của ngươi rất làm cho ta run sợ."

Dư Lương muốn thành công vẻ vang là chuyện thật, nhưng hắn chưa bao giờ muốn làm phản, ngay cả ý niệm còn chưa được phát sinh qua.

Khúc Phi Khanh đứng lên, chống hai tay lên bàn, nhìn Dư Lương chằm chằm:

"Dư công tử cho rằng ta là nữ lưu cho nên khi dễ?... Chớ có tinh ranh ở đây, Khúc Phi Khanh ta không phải là người bình thường. Loại người qua sông đoạn cầu như ngươi tốt nhất đừng múa may ở trước mặt ta."

Dư Lương cũng dựng thẳng người, nhìn lại Khúc Phi Khanh tàn nhẫn nói:

"Phải không? Ta cũng muốn biết bà chủ có thể làm khó dễ được ta?"

"Ngươi đã biết bí mật của ta, há có thể toàn vẹn trở ra?"

"Bà chủ muốn giết ta diệt khẩu chăng? A... ta sợ thật sự đó." Dư Lương sợ hãi, quái thanh quái khí nói. "Ha hả!... Khúc Phi Khanh, ngươi nghĩ Dư Lương ta ngu sao? Lần đầu tiên khi gặp ngươi ta đã có phòng bị rồi. Bởi vì ngươi tâm địa ác độc, chỉ biết ích lợi, không từ thủ đoạn. Mỗi khi đến Vạn Xuân Lâu ta đều có tính toán cả." Dư Lương âm trầm nhìn quanh rồi tiếp tục nói, "Ngươi có thể kinh doanh Vạn Xuân Lâu được như vậy, có thể dò thám tin tức trong triều từ các quan viên lớn nhỏ như vậy, ta tất nhiên tin tưởng ngươi có đầy đủ năng lực làm cho ta chết." Dư Lương gằn từng chữ: "Cho nên, ta phải để lại hậu chiêu... Chỉ cần ta không bình an trở về, thủ hạ của ta sẽ ngay lập tức đi báo quan. Thế nào, chịu người chế trụ tư vị thế nào? Ai bảo ngươi không xem ta là người? Ta trông giống chó kêu thì đến, đuổi thì đi sao?"

Dư Lương rất rất rất tự tôn. Ai mà chạm phải tôn nghiêm của hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười. Nếu Khúc Phi Khanh không đưa ra yêu cầu quá phận, hắn sẽ không ôm tư thái cá chết lưới rách mà nói chuyện như thế này. Nếu đối phương đã không xem hắn là người mà xem như một công cụ để hoàn thành nhiệm vụ thì hắn cũng không cần phải cho người đó thể diện.

Khúc Phi Khanh thất thần, vô lực ngã xuống ghế. Lời Dư Lương nói đã tàn nhẫn khắc vào nỗi lòng của nàng. Xưa nay luôn tính được người khác như nàng không ngờ lần này bị Dư Lương nắm thóp. Khúc Phi Khanh hận Dư Lương nghiến răng nghiến lợi, ước gì lập tức ăn tươi nuốt sống hắn. Và chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng thôi, Dư Lương tuyệt đối không thể sống quá một phút đồng hồ. Nhưng mạng của đối phương cùng với nghiệp lớn báo thù của nàng so ra rất nhỏ bé đến không đáng kể, tựa như con kiến. Vì vậy, vô luận như thế nào, nàng không thể để Dư Lương báo quan. Là người coi như hiểu biết tính tình đối phương, Khúc Phi Khanh biết Dư Lương không phải quả hồng mềm dễ nắm, mà là loại chó cùng rứt giậu, một khi bức hắn nóng nảy thì tùy thời sẽ cắn ngược! Hiện giờ chỉ có thể ổn định hắn, đừng làm hắn điên lên. Khúc Phi Khanh hít thở sâu, tận lực làm tâm thái bình phục lại, miễn cưỡng cười:

"Dư công tử, cục diện lưỡng bại câu thương đối với cả ngươi và ta cũng không có lợi, tội gì? Vừa rồi là ra quá phận."

"Ngươi cầm mạng của ta, ta cầm mệnh của Vạn Xuân Lâu và kế hoạch của ngươi. Đúng như ngươi nói là cục diện lưỡng bại câu thương không tốt, vậy nên chúng ta hiện tại điều chỉnh một chút." Dư Lương nói.

"Điều chỉnh thế nào?"

"Rất đơn giản. Chúng ta giải trừ quan hệ hợp tác; ngươi thả ta đi, ta bảo vệ bí mật của ngươi."

Dư Lương lúc ấy bị hỗn loạn quá, hắn không nên tìm Khúc Phi Khanh xin giúp đỡ, vì nếu lui tới thân thiết với người này nữa thì sớm muộn gì cũng bị triều đình bắt tội loạn thần tặc tử thôi. Bởi vậy hắn phải phủi sạch quan hệ ngay.

"Không giữ lời là đặc điểm của ngươi, sao ta có thể tin tưởng? Một khi thoát thân, ngươi vẫn tiếp tục cắn ta thì làm sao?"

Dư Lương sẽ không cắn Khúc Phi Khanh. Án mất kho ngân còn đó, và hiện tại không chỉ riêng một tội đó mà hắn còn bắt cóc uy hiếp Lữ Lâm, cả hai đều là tội chết! Nếu quan phủ xuống tay, kết cục của hắn cũng khá bi thảm.

"Bà chủ không cần lo lắng. Chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Ta rất sợ chết, cho nên ta sẽ bảo vệ bí mật của ngươi. Dù sao thì án kho ngân cũng có phần ta trong đó."

Đâm lao phải theo lao, Khúc Phi Khanh biết mình chỉ phải gật đầu, bởi trước mắt là phải trấn an chó điên Dư Lương, về sau lại tìm cơ hội diệt trừ.

"Được, ta đồng ý. Ngươi đi đi. Bắt đầu từ thời khắc này, quan hệ hợp tác của chúng ta không còn nữa." Khúc Phi Khanh nói.

Dư Lương phất vạt áo, vỗ tay: "Vậy... hẹn không gặp lại, bà chủ."

Dư Lương đi rồi, bàn trà bên trong nhã xá vỡ tan nát, nước trà vẩy ra khắp nơi, làm xiêm y màu đỏ tiên diễm của Khúc Phi Khanh cũng bị ướt. Không chỉ có như thế, gương mặt khuynh quốc khuynh thành cũng có nhiều bọt nước. Tóc cũng ướt. Rất chật vật.

Liễu Tình nghe tiếng lập tức chạy đến, vội hỏi:

"Khúc tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?"

"Dư Lương, phải chết!" Khúc Phi Khanh căm hận nói, "Một ngày hắn không chết, mối hận trong lòng ta khó tiêu!"

Liễu Tình lau mặt Khúc Phi Khanh, nói:

"Khúc tỷ tỷ đừng vì Dư Lương mà biến thành chật vật như vậy. Nhìn thấy tỷ thế này, ta đau lòng."

Tâm lạnh như băng đột nhiên bị xúc động, thanh âm Khúc Phi Khanh có hơi nhu hòa:

"Tình nhi, ngươi đi theo ta đã bao nhiêu năm?"

"Mười năm." Liễu Tình nhẹ giọng nói, suy nghĩ trở lại hơn mười năm trước, "Nhớ ngày đó, ta còn là đứa trẻ ở đầu đường, nếu không phải tỷ thu lưu ta, ta đã chết đói rồi."

Khúc Phi Khanh cười: "Ngươi còn gọi ta tiên nữ tỷ tỷ; có lẽ do không biết ta sẽ hư hỏng như vậy đi."

Liễu Tình lắc đầu: "Ta biết tỷ thân bất do kỷ... Khúc tỷ tỷ... Có thể nghe ta nói mấy câu sao?"

"Nói đi."

"Ta không muốn nhìn thấy tỷ đi báo thù. Bởi vì con đường này tràn ngập gió tanh mưa máu... Hận thù của đời trước... Cứ để nó chấm dứt chẳng lẽ không tốt? Ta rất muốn chúng ta trở lại căn nhà nhỏ đánh đàn thổi tiêu, sống cuộc sống ấm áp đó."

Khúc Phi Khanh rũ mắt, một hồi lâu sau thở dài nói:

"Không trở về được. Kể từ khi ta bước vào Hoàng Đô, đã không trở về được."