Từ trước đến nay anh không biết rằng thì ra mình lại thích trẻ con đến vậy.
Bạn bè và thân thích của nhà họ Cố cũng không phải là không có trẻ nhỏ.
Trước đây anh đã gặp rồi, nhiều nhất là kiên nhẫn hơn xíu mà thôi, chưa từng mất khống chế tâm trạng của bản thân như hôm nay, trong đầu toàn là câu nói: Cưng chiều bọn trẻ! Cưng chiều bọn trẻ! Cưng chiều bọn trẻ!
Chiều chuộng hai đứa đến tận trời.
Tặng tất cả những gì tốt nhất mà anh có cho hai đứa.
Yêu thương hai đứa.
Bảo vệ hai đứa.
Khiến tất cả mọi người không được bắt nạt hai đứa.
Không để cho hai đứa bị thương, không để hai đứa phải tức giận, cho hai đứa sống vui vẻ khỏe mạnh mỗi ngày, không buồn không lo…
Nhất định là anh...!bị trúng tà rồi.
Trước khi lên xe, Đường Tiểu Thứ lại tặng cho Cố Thời Mộ một nụ hôn gió rồi mới đi lên ngồi song song cùng với anh trai ở ghế sau.
Ô tô khởi động, nhanh chóng hòa vào dòng xe.
Đường Tiểu Thứ nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con thích chú Cố lắm."
Đường Tiểu Sơ liếc nhìn Đường Tiểu Thứ rồi phụ họa: "Con cũng thích."
Đường Tiểu Thứ nói tiếp: "Chú Cố còn tốt hơn mấy cậu.
Chú ấy cười lên rất đẹp trai, ấm áp như ánh mặt trời vậy đó."
Đường Tiểu Sơ bĩu môi: "Mấy cậu nuông chiều Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y quá rồi."
"Đúng đấy." Đường Tiểu Thứ hơi buồn bực, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Mặc dù các cậu đối xử rất tốt với chúng ta nhưng trong lòng bọn họ thì Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y còn quan trọng hơn.
Mỗi lần Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y ức hiếp mẹ, các cậu đều giúp hai người đó."
Trừ cậu bé và anh trai ra, không có ai toàn tâm toàn ý yêu thương mẹ của bọn họ.
Trong lòng người khác, mẹ của bọn họ vĩnh viễn không quan trọng.
Mẹ của bọn họ thật đáng thương.
"Đúng vậy." Đường Tiểu Sơ hừ lạnh một tiếng: "Nhưng không sao, mẹ đừng buồn nhé.
Con và Tiểu Thứ mãi mãi yêu mẹ nhất! Mẹ vĩnh viễn là người quan trọng nhất của con và em ấy, trong lòng của chúng con không ai sánh được bằng mẹ đâu!"
"Ừm ừm." Đường Tiểu Thứ nhảy khỏi chỗ ngồi, thân thể nho nhỏ chui qua khe hở giữa ghế lái và ghế phó lái, hôn một cái thật kêu lên má của Đường Dạ Khê, cười thật tươi:
"Mẹ ơi, con và anh trai yêu mẹ nhất, mãi mãi yêu mẹ nhất!"
Không có ai yêu thương mẹ bọn họ cũng chẳng sao.
Cậu bé và anh trai yêu là được.
Cậu bé và anh sẽ nhanh chóng lớn lên thành người đàn ông trưởng thành giỏi giang nhất, lợi hại nhất.
Ai dám bắt nạt mẹ của bọn họ, họ sẽ mạnh mẽ đánh trả.
Ai cũng đừng hòng ức hiếp mẹ của bọn họ nữa.
Chóp mũi Đường Dạ Khê chua xót, khóe mắt cũng rưng rưng.
Cô kìm nén nước mắt cười nói: "Ngoan, mẹ cũng yêu hai đứa nhất! Tiểu Thứ mau trở về chỗ ngồi nghiêm chỉnh rồi thắt dây an toàn, thế này nguy hiểm lắm."
"Vâng, mẹ!" Đường Tiểu Thứ lại thơm lên má cô một cái, trở về chỗ ngồi ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Đường Dạ Khê nhìn cậu bé qua kính chiếu hậu, thấy bé thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn rồi mới yên tâm.
Cô tập trung nhìn tuyến đường phía trước, hai tay cầm chặt tay lái, cảm giác hạnh phúc và cảm động tràn đầy trong lồng ngực.
Trước khi có các con, cô là một người cực kỳ xui xẻo.
Sau khi sinh hai đứa rồi, cô trở thành người phụ nữ may mắn nhất trên thế giới này.
Các con là sự bù đắp mà vận mệnh dành cho cô.
Là thiên thần của cô, là mạng sống của cô.
Cả đời này, trừ cái chết ra, không có gì có thể bắt cô và con trai chia lìa.
Ai dám động đến con trai cô, cô dám chắc sẽ đòi mạng của kẻ đó.
Nửa tiếng sau, Đường Dạ Khê đưa hai đứa bé trở về căn nhà trọ mà cô tạm thời thuê.
Cô về Dạ Đô chưa được mấy ngày, còn chưa kịp mua nhà ở.
Nhưng cô cũng đang xem nhà rồi, cô định mua một căn nhà thích hợp rồi dẫn theo bọn nhỏ ổn định làm lại cuộc đời.1.