Kỳ nghỉ bảy ngày Quốc khánh thoáng cái đã trôi qua, buổi sáng đầu tiên phải trở lại trường học, Đường Du đã đặt đồng hồ báo thức.

Lúc sáu rưỡi báo thức vang lên, cô tỉnh dậy từ giữa giấc ngủ sâu, vẫn chưa mở mắt nổi, toàn thân thấy đau nhức khó chịu.

Trở mình, tay sờ so@ng qua, lại phát hiện chỗ bên cạnh cô đã trống không.

Mấy ngày nay đã quen tỉnh dậy từ trong lồng ngực Chu Khâm Nghiêu, bây giờ đột nhiên người đàn ông không còn ở bên cạnh nữa, Đường Du có chút không quen.

Cô từ trên giường ngồi dậy, trên khoảng da thịt lộ ra ở vai có thể thấy những đốm lấm tấm, là dấu vết nóng bỏng mập mờ.

Mơ mơ màng màng dụi mắt, Đường Du nghe được tiếng ồn ã dưới lầu, cô khoác chiếc áo choàng ngủ rời khỏi giường, đi xuống tầng, thấy trên bàn đã bày một bữa sáng phong phú.

Chu Khâm Nghiêu đang ép nước trái cây, Đường Du có chút ngơ ngác nhìn anh: "Anh dậy lúc nào vậy?"

"Nửa tiếng trước."

Vậy chẳng phải là chưa tới sáu giờ anh đã dậy...

Tối hôm qua bọn họ đi ngủ rất muộn...

Đường Du thấy đau lòng cho Chu Khâm Nghiêu, nhỏ giọng nói: "Sao anh phải làm những cái này, trên đường đến trường em mua đại chút đồ ăn là được rồi."

Chu Khâm Nghiêu ép xong nước trái cây, lau tay rồi đi tới.

Tầm mắt không cố tình mà lại rơi trúng vào một dấu dâu tây trên ngực Đường Du, hơi dừng một chút, khóe miệng anh cong cong thành nét cười, giúp cô kéo cao cổ áo lên, che kín dấu vết.

"Sao có thể mua đại được."

Giọng người đàn ông vẫn còn ba phần gợi cảm từ buổi tối: "Mấy ngày nay em mệt thế, phải ăn uống tử tế chứ."

Anh có ý tứ sâu xa, Đường Du nghe được tai bỗng đỏ lên.

Nghĩ lại kỳ nghỉ bảy ngày này, thật là không dám nhìn thẳng.

Đã từng trải qua vô số lần nghỉ lễ lớn nhỏ, chưa bao giờ cô lại điên cuồng như lần này.

Kỳ nghỉ dài Quốc khánh của người khác --- ra ngoài du sơn ngoạn thủy, du lịch thưởng thức phong cảnh này kia.

Kỳ nghỉ dài Quốc khánh của Đường Du và Chu Khâm Nghiêu ---

Ở trên giường, trong nhà tắm, trước cửa sổ sát đất, trên bàn trang điểm, trong nhà bếp... Mỗi một xó xỉnh trong căn nhà này.

Thử nghiệm các loại tư thế.

Trên mặt Đường Du có hơi nóng, lúng túng quay người: "À, em đi đánh răng rửa mặt đã."

Cô gái nhỏ đi vào phòng vệ sinh, vừa nhìn tới bồn rửa tay, lại không thể không nhớ tới tình huống chiến đấu kịch liệt ở nơi này.

Mặt đỏ tới mang tai cầm ly nước và bàn chải đi tới bồn rửa trong bếp để đánh răng, rồi trong đầu lại chợt lóe lên, nghĩ tới hình ảnh một giờ rưỡi đêm nọ cô muốn ăn mì gói, Chu Khâm Nghiêu lại đè cô lên chỗ này.

Mặt bàn cẩm thạch, lạnh giá như băng.

Đường Du nhắm mắt thở dài.

Cô đã chẳng thể nhìn thẳng vào căn nhà này nữa.

Khắp nơi đều là dấu vết hai người thỏa thuê vui vẻ.

Chậm rãi đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong, vừa vặn đến bảy giờ, cách giờ học còn một tiếng nữa.

Từ nhà Chu Khâm Nghiêu lái xe đến trường học chỉ cần mười phút, nên Đường Du thong thả ung dung trở về phòng ngủ, thay vào chiếc váy dài tay màu trắng, rồi ngồi trước tấm gương bàn trang điểm nghiêm túc chải chuốt.

Khí chất của Đường Du hoàn toàn tự nhiên, càng lớn lên, sự dè dặt kín đáo nuôi dưỡng từ nhỏ lại càng trở thành cảm giác tinh tế cao quý.

Lúc cô gái nhỏ ngồi trang điểm, lại lặng lẽ qua gương nhìn lén Chu Khâm Nghiêu đang thay quần áo ở phía sau.

Thân hình người đàn ông thật cao, các góc cạnh khi nhìn nghiêng sắc bén và lạnh lùng, chỉ cần đứng yên ở đó đã mang đến cảm giác tồn tại mạnh mẽ.

Anh đang cài khuy áo sơ mi, tư thế lười nhác nhàn nhã, trong quá trình mặc áo lại vô tình quay đầu, vừa vặn đụng trúng vào tầm mắt trong gương của Đường Du.

Đường Du: "..."

Lập tức chột dạ né tránh anh, cầm chiếc dây buộc tóc pha lê Swarovski trên bàn lên, ra vẻ bận rộn muốn buộc tóc.

Chu Khâm Nghiêu cong khóe môi lên rất nhẹ nhàng.

Chẳng buồn cài tiếp quần áo nữa, cứ thế đi tới, ôm lấy Đường Du từ phía sau, hôn một cái lên tai cô:

"Bé ngoan, sao em lại đi dụ dỗ anh thế."

Cả người Đường Du cứng đờ: "Em không có..."

Hơi nóng phả lên cổ cô, vừa ngứa vừa tê.

Nói thật, Đường Du với Chu Khâm Nghiêu là vừa yêu vừa sợ.

Yêu dáng vẻ mê luyến điên cuồng của anh trên người cô.

Nhưng cũng sợ tinh lực vô hạn của anh.

Đường Du nuốt một ngụm nước bọt, định né tránh cánh tay anh, lại bị người đàn ông nhấc bổng lên một cái, đặt lên bàn trang điểm.

Đường Du: "!"

Dường như ý thức được điều gì, cô mở to mắt: "Đừng..."

Chu Khâm Nghiêu lại thuần thục lột lớp bảo vệ dưới váy cô ra.

Chưa kịp cự tuyệt, người đàn ông đã chen vào trong thân thể cô.

Đường Du: "..."

Tiếng thở hổn hển, đôi tay nắm chặt đặt lên mặt bàn.

Cô gái nhỏ trợn tròn đôi mắt hạnh quay đầu nhìn anh: "Anh là tên khốn đấy à? Hôm nay em ---"

Lời còn chưa nói hết đã bị Chu Khâm Nghiêu phong tỏa đôi môi: "Anh sẽ nhanh một chút."

Đường Du: "..."

Miệng đàn ông, quỷ gạt người.

Cho đến bảy giờ bốn lăm phút, Đường Du mới được ngồi lên xe đến trường.

Cô vừa giận vừa mệt, nhìn người đàn ông cao quý thuần thục đang điều khiển tay lái bên cạnh, đâu có một chút dáng vẻ nào của cầm thú.

Cô gái nhỏ tức giận, không nói gì, lấy dây buộc tóc pha lê trên đầu xuống đeo vào cổ tay của Chu Khâm Nghiêu, ra sức kéo dây bắn anh suốt cả đoạn đường.

Xe đến cổng trường, Chu Khâm Nghiêu buồn cười nhưng lại ngại bầu không khí lúc này nên không dám cười, thái độ lại ra vẻ ung dung đàng hoàng: "Được rồi, bé ngoan, anh nhận sai, lần sau nói nhanh thì chắc chắn sẽ nhanh hơn."

Đường Du: "???"

Sao cô lại có cảm giác người đàn ông này vô cùng xấu xa thế nhỉ.

Đây là đang nói lời xin lỗi đấy à? Đây là đang khoe khoang khả năng của bản thân đấy chứ?!

Đường Du không còn nhiều thời gian để vào lớp, hừ một tiếng, không thèm tranh cãi với anh.

Cô đẩy cửa xuống xe, Chu Khâm Nghiêu ở phía sau gọi cô lại: "Em chưa cầm dây buộc tóc này."

Cô gái nhỏ liếc mắt một cái, lông mày nhướng lên: "Anh đeo nó cho em, em chưa cho phép thì anh chưa được bỏ ra."

Chiếc dây buộc tóc này có gắn pha lê, dưới ánh mặt trời tản ra các tia sáng khúc xạ. (1)

Một người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt, mang món đồ này trên tay lại giống như tiểu nương pháo*, nhìn tức cười không chịu nổi.

(*Tiểu nương pháo: là một câu thoại trong bộ phim thần tượng thanh xuân "Đừng gọi tôi là trái hồng mềm" của Đài Loan, nhân vật nữ mắng nhân vật nam là "nương pháo", có nghĩa là bản chất anh ta yếu đuối và sợ mọi thứ như một cô gái nhỏ. Sau này mở rộng nghĩa để chỉ những người đàn ông ẻo lả, õng ẹo.)

Thế nhưng Chu Khâm Nghiêu im lặng ba giây rồi nói: "Được, anh đeo."

Đường Du hung dữ dọa anh: "Đừng nghĩ rằng em đi rồi là anh có thể bỏ xuống, em sẽ cảm nhận được anh có lừa gạt em hay không đấy."

Chu Khâm Nghiêu nghe mà buồn cười, liên tục xoa đầu cô: "Ừ, anh đảm bảo sẽ không bỏ xuống."

Tuy nói như vậy, nhưng thật ra sau khi xuống xe Đường Du đã quên chuyện này.

Một người đàn ông quản lý một công ty lớn như vậy, sao có thể đeo cái này đi làm, cô chỉ là thử bắt nạt anh một chút, làm cho mình vui vẻ thôi.

-

Ngày đầu tiên đi học, sau giờ học mọi người đều đang thảo luận về những chuyến du lịch hoặc thành tích sau kỳ nghỉ Quốc khánh bảy ngày.

Có người nói: "Mình đi du lịch ở chỗ này chỗ kia, cảm thấy rất dễ chịu!"

Cũng có người nói: "Mình ở thư viện đọc sách bảy ngày, cảm thấy thật bổ ích!"

Sau đó mọi người quay đầu hỏi Đường Du: "Hữu Hữu, bảy ngày nghỉ Quốc khánh cậu làm gì vậy?"

"À," vẻ mặt Đường Du bình tĩnh: "Mình, mình ở nhà, chẳng làm gì cả."

Trong lòng lại xấu hổ nghĩ ---

Mình và bạn trai... thật ra, cũng rất "dễ chịu bổ ích"...

Đến buổi trưa tan lớp, có người nhắc tới Diệp Viện, Đường Du mới phát hiện hôm nay cô ta không lên lớp.

Các bạn học thảo luận, nói là sau khi Diệp Viện bị bắt cóc ở Thành phố A thì vẫn luôn nằm tĩnh dưỡng trong bệnh viện. Tuy rằng không có vết thương gì trên thân thể, nhưng có lẽ là tinh thần bị k!ch th!ch, vẫn đang phải theo dõi tư vấn tâm lý.

Buổi chiều chỉ có hai tiết, mấy người bạn cùng lớp bàn nhau đi thăm cô ta một chút, hỏi Đường Du có muốn đi cùng không.

Đường Du do dự mấy giây.

Nói thật, cô thấy Diệp Viện là khó chịu, Diệp Viện nhìn cô chắc càng chán ghét hơn.

Hai người đều không vừa mắt người kia, không hợp gặp nhau.

Nhưng từ đầu đến cuối chuyện này đều là vì Đường Du, mục tiêu bắt cóc vốn là cô, tuy Diệp Viện có lỗi thì tự chịu, nhưng dù sao cũng đã cản giúp cô một màn tai bay vạ gió.

Hơn nữa bây giờ bạn học cùng lớp đều đi thăm, nếu mỗi Đường Du không đi dường như có chút vô tình vô nghĩa.

Bởi vì hai điều này, Đường Du không thể làm gì khác hơn là đồng ý cùng đi.

Buổi chiều sau khi tan học, một nhóm mấy cô gái đi mua ít trái cây và hoa tươi, cùng đi tới Bệnh viện Hải Thành.

Diệp Viện nằm ở khoa Tâm lý, triệu chứng của cô ta hiện giờ nghe bảo là hội chứng căng thẳng sau chấn thương.

Sau khi đi tới phòng bệnh của Diệp Viện, Đường Du thấy sắc mặt cô ta quả thật là tái nhợt, nằm trên giường nhắm mắt, thấy một đám bạn học đi vào mới loạng choạng bò dậy:

"Các cậu tới à."

Các bạn học ở đây không ai không thấy đau lòng trước tình trạng hiện giờ của Diệp Viện.

Dù gì trước đây cũng là hoa khôi Diệp vạn người mê, rực rỡ vô cùng, đâu có chút xíu dáng vẻ tiều tụy như bây giờ.

Tất cả đều tại vì một lần bị bắt cóc nhầm này.

Có bạn học hỏi: "Diệp Viện, nghe bảo tên bắt cóc vốn không phải là định bắt cậu, vậy hắn ta muốn bắt cóc ai trong dàn nhạc bọn mình thế?"

"Đúng vậy, mình cũng nghe nói thế, cậu quá xui xẻo đi, đang yên đang lành lại gặp chuyện rắc rối."

Diệp Viện mỉm cười lắc đầu: "Được rồi, chuyện qua rồi mà."

Cô ta thật sự có vẻ không cần phải nói ra chân tướng, hơn nữa giọng nói lại cực kỳ chân thành, vô tư hào phóng:

"Dù có bắt ai cũng sẽ làm tổn thương người đó đúng không? Nếu một trận tai họa này của mình mà đổi được bình an cho nữ sinh bị nhắm vào trước kia, vậy mình cũng cảm thấy đáng giá."

Nhìn tinh thần này xem, nhìn vào sự giác ngộ này xem.

Diệp Viện không chỉ làm những người ở đây dâng tràn thiện cảm, đồng thời còn sinh ra một chút tức giận với cô gái vốn dĩ sẽ bị bắt cóc kia.

"Vậy người kia không nói xin lỗi gì với cậu sao? Quá là không có lương tâm."

"Đúng vậy, thật đáng giận, rốt cuộc là ai chứ?"

Mọi người ríu ra ríu rít, giận dữ bất bình thay cho Diệp Viện.

Diệp Viện một bên an ủi mọi người, một bên âm thầm nhìn về phía Đường Du, trong mắt truyền đạt một chút âu lo như có như không --- Yên tâm, mình sẽ không nói là cậu đâu.

Đường Du là người trong cuộc, lại đứng trong một góc không lên tiếng.

Tâm tình cô có chút phức tạp, chuyện này nói ra thì vốn là hậu quả gián tiếp của việc Diệp Viện cầm điện thoại của cô mà không trả lại, nhưng rốt cuộc, khởi nguồn cũng là do cô.

Nhất là sau khi nghe Diệp Viện nói những lời đó, Đường Du hiền lành khó tránh khỏi thấy băn khoăn trong lòng.

Vậy nên sau khi mọi người thăm Diệp Viện xong rồi rời khỏi bệnh viện, cô nghĩ trái nghĩ phải, vẫn quyết định quay lại nói vài câu với Diệp Viện.

Cho dù chỉ là một câu hỏi thăm sức khỏe đơn giản, cũng coi như tận một phần tâm ý.

Đường Du theo lối cũ quay lại, một mình đi tới bên ngoài phòng bệnh của Diệp Viện.

Vừa rồi lúc rời đi có lẽ bạn học đóng cửa không kỹ, cảnh cửa khép hờ chừa ra một khe hở vào phòng bệnh.

Cô đang chuẩn bị gõ cửa đi vào, chợt nghe từ bên trong truyền tới một đợt tiếng cười sang sảng.

Âm thanh này, tràn đầy sức lực, so với dáng vẻ uể oải vừa nãy rõ là hai người.

"Em có thể làm gì á? Đương nhiên là diễn cho bọn họ xem nha, bây giờ không làm mọi người thương cảm cho em, sau này sao em có thể lấy đó làm lá chắn để người ta đi xử Đường Du, chị cứ chờ mà xem, lần này nhất định em sẽ xử chết nó!"

Cánh tay Đường Du dừng lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào trong phòng bệnh qua khung cửa sổ bằng kính.

Diệp Viện mới rồi còn thật giống em Lâm*, lúc này hai chân bắt chéo, tay cầm quả táo gặm cắn, tinh thần dồi dào đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

(*Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, người đẹp yếu ớt làm người ta thương xót.)

Nghe cách gọi của cô ta, người kia hẳn là chị họ của Diệp Viện - Diệp Vịnh Tâm.

"Bước kế tiếp của em, chính là muốn để cho Chu Trạm thấy được bộ mặt thật của Đường Du, chị, lần này chị nhất định phải giúp em."

Diệp Viện trong phòng bệnh mạnh mẽ hùng hồn nói ra các loại kế hoạch.

Đường Du ở ngoài nghe một hồi, bỗng nhiên cảm thấy --- Cô đúng là bị hư não rồi, thế mà lại tin rằng loại người mờ mắt vì lợi lộc như cô ta cũng có lúc có lương tâm.

Đường Du lãnh đạm chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi quay người lại cảm thấy mình nên làm chút gì đó.

Dù sao người bên trong kia diễn kịch tốt đến cùng cực như vậy, cũng nên để người khác được thấy cái bản lĩnh bảy mươi hai phép biến hóa* của cô ta.

(*ý nói đến 72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không.)

Không thể để một mình cô phải thưởng thức được.

Vậy nên cô gái nhỏ lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhắm ngay camera vào cửa sổ.

-

Khi rời khỏi bệnh viện mới là bốn rưỡi chiều, ở trường cũng không có việc gì, Đường Du suy nghĩ một chút, dù sao giờ cũng rảnh rỗi, chẳng bằng đến công ty thăm Chu Khâm Nghiêu một chút.

Không khỏi phải thừa nhận, dù mới tách nhau ra bảy tám tiếng, nhưng cô đã thấy nhớ anh rồi.

Quyết định như vậy, Đường Du dứt khoát bắt một chiếc xe, chạy thẳng tới tập đoàn Chu thị.

Hai mươi phút sau, xe đến nơi.

Tập đoàn Chu thị tọa lạc tại một trung tâm tài chính thương mại rất nổi tiếng ở Hải Thành, một tòa cao ốc đơn lập, bên ngoài thiết kế hoa lệ, rất dễ nhận thấy giữa vô số tòa nhà ở đây.

Vì không có thẻ nhân viên cũng không có hẹn trước, Đường Du bị ngăn lại ở tầng một.

Nhân viên an ninh hỏi cô tới tìm ai, Đường Du không muốn quá khoe khoang, đành phải nói:

"Tôi hẹn bà Phương Lai, Phương tổng."

Phương Lai là cổ đông lớn thứ hai của YOU, dĩ nhiên nhân viên biết tên bà, nên nhanh chóng bảo quầy lễ tân liên lạc với Phương Lai.

Đúng lúc hôm nay Phương Lai tới họp ở công ty, nhận điện thoại rồi nghe được tên của Đường Du, biết con gái chắc chắn là đến tìm Chu Khâm Nghiêu, đồng ý cho lên.

Thế là, Đường Du thành công đi vào tòa nhà Chu thị.

Cô dựa theo bảng hướng dẫn các tầng, lặng lẽ đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc, lượn lờ ngoài cửa một vòng lại phát hiện trong đó không có ai.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Khâm Nghiêu, trợ lý của anh mồ hôi đầy đầu từ ngoài chạy vào, cầm lấy một xấp tài liệu rồi lại muốn chạy đi.

Đường Du lập tức ngăn anh ta lại hỏi Chu Khâm Nghiêu đang ở đâu, trợ lý trả lời cô:

"Chu tổng đang họp ở tầng 31."

Thì ra là vậy.

Đường Du cảm ơn rồi cùng anh ta chờ thang máy cùng đi.

Trong thang máy, trợ lý cứ muốn nói lại thôi nhiều lần, cuối cùng cũng nói ra miệng: "Cô Đường, hay là ngày khác cô lại tới đi."

Đường Du cau mày: "Sao vậy?"

"Bây giờ Chu tổng đang nổi giận."

"Hả? Tại sao?"

Thế là trợ lý mặt mày khổ sở nói cho Đường Du, nguyên nhân là lô kim cương mà bộ phận thu mua mới đặt về có vấn đề, không cẩn thận kiểm tra kỹ độ trong suốt*, suýt chút nữa là đã đưa vào sử dụng, may mà được bên thanh tra chất lượng phát hiện ra, mới kịp thời ngăn lại.

(*Tiêu chuẩn Clarity của kim cương, đã nói đến ở chương 15 và 26.)

Tuy rằng người mua rất khó phát hiện ra vấn đề của độ trong suốt này, nhưng Chu Khâm Nghiêu quản lý chất lượng và quy trình từng sản phẩm của YOU hết sức nghiêm ngặt, muốn bảo đảm không xuất hiện sai lầm như trong quá khứ của MOON.

Vì vậy, cuộc họp ngày hôm nay, Chu Khâm Nghiêu nổi giận cực độ, mắng đám quản lý bộ phận thu mua đến máu chó đầy đầu.

Một khi lô kim cương với độ trong suốt không phù hợp này được đưa ra thị trường, bị người khác nắm được chỗ sai, những lời đồn mà anh bố trí trước đây tất cả sẽ thành vô ích như dã tràng xe cát.

Cho nên cũng không thể trách anh lại nổi giận.

Trong lòng trợ lý vẫn còn sợ hãi nói: "Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy Chu tổng nổi giận đến vậy. Hay là, để ngày khác cô hẵng tới đi."

Người đang tức giận, đến gặp sẽ không thể có sắc mặt tốt.

Đang nói chuyện thì thang máy đã đến tầng 31, trợ lý cầm tài liệu nhanh chóng đi vào phòng họp, Đường Du từ từ bước ra.

Đứng ở cửa đã có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp giận dữ của Chu Khâm Nghiêu truyền ra từ phòng họp:

"Muốn làm thì mang theo mắt mà làm, còn để xảy ra chuyện này nữa thì thu dọn đồ đạc cút hết cho tôi!"

Ngay sau đó hình như là tiếng tài liệu đập lên bàn, đi cùng với âm thanh đổ vỡ của thủy tinh.

Cách một cánh cửa, Đường Du cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong phòng làm việc.

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay sờ vào túi, bên trong ngoài điện thoại di động và ví tiền thì còn mấy viên kẹo cô mới ăn còn lại.

Qua một lúc sau, cuộc họp giải tán.

Một đám người ôm tài liệu, cúi đầu, không dám thở mạnh lặng lẽ đi ra.

Phương Lai cũng ở trong đó, thấy con gái ngồi ngoài cửa thì đi tới khuyên:

"Bây giờ con không nên vào, tâm trạng Tiểu Chu không tốt lắm, vạn nhất trút giận lên con thì con cũng không vui."

Đường Du lại lắc đầu: "Không sao đâu ạ."

Tâm tình của anh không tốt, cô là người thân của anh, cô muốn luôn ở bên anh.

Chuyện yêu đương của người trẻ tuổi Phương Lai cũng chẳng tiện xen vào, "Tùy con vậy."

Đợi mọi người đi cả rồi Đường Du mới đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng họp ra.

Chu Khâm Nghiêu ngồi trong đó, còn đang nhìn gì đó trên màn hình vi tính, mặt mày xanh mét, vẻ mặt nghiêm trọng.

Dáng vẻ bây giờ của anh, dù là ai nhìn thấy cũng chẳng dám bước thêm một bước lên nói chuyện với anh.

Kể cả Chu Ngạn bên cạnh anh cũng rất thận trọng, chỉ vào màn hình phân tích số liệu gì đó cùng anh.

Trong nháy mắt Đường Du đẩy cửa ra đó, Chu Ngạn đã thấy cô. Sau đó anh ấy nói với Chu Khâm Nghiêu, Chu Khâm Nghiêu ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa.

Tim Đường Du đập rộn lên một cách khó hiểu, tay nắm chặt nắm đấm cửa.

Cô nghĩ là người đàn ông trước mặt sẽ không nhịn được mà hỏi: "Em tới đây làm gì?"

Nhưng sắc mặt âm trầm lạnh lùng của Chu Khâm Nghiêu bỗng biến mất hết, biểu cảm từ bão táp trở thành vạn dặm không mây trong một giây.

Đẩy ghế lui về phía sau một chút, anh đứng lên đi về phía Đường Du.

Tới trước mặt cô, kéo tay cô lại, giọng nói dịu dàng:

"Sao em lại đến đây? Bắt xe đến à? Sao không nói với anh một tiếng? Chờ lâu chưa? Có khát nước không? Có đói muốn ăn gì không?"

Đường Du: "..."

Đường Du vốn muốn an ủi anh, nhưng Chu Khâm Nghiêu nói một tràng liên tục như vậy lại làm cho cô chẳng biết phải mở miệng ra sao.

Trong lòng cô dâng lên một cỗ ngọt ngào, mắt rũ xuống, ánh mắt lơ đãng rơi vào cổ tay của người đàn ông, thấy chiếc dây buộc tóc pha lê quen thuộc, giật cả mình:

"Sao anh lại đeo cái này vậy?"

Chu Khâm Nghiêu nâng cổ tay: "Chẳng phải em bảo anh đeo sao?"

"..." Đường Du không thể tin nổi Chu Khâm Nghiêu đeo cái này cả ngày ở công ty: "Em bảo anh làm gì thì anh làm cái đó à?"

"Dĩ nhiên."

Chu Khâm Nghiêu cười, không coi ai ra gì mà nói lời âu yếm: "Chẳng phải bạn gái là lớn nhất sao."

Chu Ngạn: "..."

Toàn thân nổi da gà không có chỗ nào để an nghỉ.

Coi như anh ấy đã được chứng kiến vẻ mặt nói thay đổi là thay đổi ngay của Chu Khâm Nghiêu.

Một giây trước vẫn còn trong phòng họp mắng một đám quản lý cấp cao đến không dám hé răng, một giây sau lại bắn lời lẳng lơ đầy trời với cô gái nhỏ.

Cũng tốt, cuối cùng cõi đời này cũng đã có một người có thể trị được Chu Khâm Nghiêu.

Chu Ngạn biết mình ở lại nữa thì không tiện, nên ôm laptop tự giác rời đi, để lại không gian riêng cho thế giới hai người.

Đóng cửa lại, Chu Khâm Nghiêu kéo Đường Du đến ngồi xuống ghế của anh, nhéo nhéo gò má cô một cái, "Nhớ anh?"

Đường Du im lặng không trả lời.

Cô tìm được hai viên kẹo vừa nãy, đưa ra cho Chu Khâm Nghiêu: "Ăn cái này đi, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút."

Kẹo bông gòn vị dâu tây, phủ lớp phấn trắng, nhìn thật mềm mại. (2)

Cô nhét viên kẹo vào trong miệng Chu Khâm Nghiêu.

"Sao ạ, có ngọt không?"

Chu Khâm Nghiêu nhai hai cái, gật đầu: "Ừ, ngọt."

Đường Du rất hưng phấn: "Có phải ăn vào mềm mại lắm không?"

Chu Khâm Nghiêu tiếp tục gật đầu nói ừ, sau đó nghiêng đầu tới, nói câu gì đó bên tai Đường Du.

Mặt Đường Du bỗng đỏ lên như quả hồng, đưa tay đánh anh:

"Anh có thể đứng đắn một chút không hả!"

Mắt Chu Khâm Nghiêu lấp lánh ý cười, giọng nói nhẹ bẫng nhưng tràn đầy cưng chiều: "Sao nào, vốn là mềm như vậy mà."

Đường Du: "..."

Cô gái nhỏ ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên, cướp lại dây buộc tóc trên cổ tay anh: "Đáng ghét, không nói chuyện với anh nữa."

Cô chuẩn bị buộc mái tóc dài đã xõa cả ngày của mình lên, nhưng trong phòng họp không có gương, đành chải vuốt qua loa mấy cái, bỗng nhiên Chu Khâm Nghiêu lại đưa tay tới.

"Anh giúp em, làm thế nào?"

...

Bầu không khí trong phòng họp mấy phút trước còn lạnh như băng, lúc này lại thần kỳ mà truyền tới tiếng cười trong trẻo ngượng ngùng của con gái.

Thư ký và các nhân viên ở tầng 31 đứng chung một chỗ, không tưởng tượng nổi mà bàn luận:

"Mọi người, tin được không? Chu tổng lại cmn ở bên trong đó buộc! tóc! cho! con! gái!"