Lâm Thâm Thâm bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của nữ MC dẫn chương trình trên sân khấu, duỗi tay ra, cướp micro trên tay đối phương, đưa gần đến trước mặt mình, thanh thúy mở miệng: "Xin mọi người hãy yên lặng."

Lâm Thâm Thâm bất ngờ lên tiếng, giọng nói của cô nhanh chóng truyền khắp toàn bộ hội trường buổi tiệc rượu, tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu.

Lâm Thâm Thâm cao ngạo đứng ở trên sân khấu, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô vẫn giữ được biểu tình trấn định, tư thái thản nhiên, chỉ là hơi nâng cằm lên, không có vẻ gì là lo lắng, lên tiếng nói: "Tôi nói, xin mọi người hãy yên lặng."

Lần này, cả hiện trường thật sự yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Lâm Thâm Thâm.

Cô gái mặc một chiếc váy đầm dài màu nude có đính tua rua bắt mắt, phơi bày xương quai xanh hoàn mỹ ra, trên cổ đeo một sợi dây truyền bạch kim, mái tóc dài được búi cao gọn gàng, có mấy lọn tóc được xõa xuống tùy ý, hai bên tai đeo đôi hoa tai trân châu.

Khuôn mặt của cô mang theo vẻ đẹp tinh tế mà thuần khiến, ánh đèn pha lê trên trần nhà chiếu xuống, làm nổi bật lên vẻ băng thanh ngọc khiết của cô, đôi mắt đen trong veo, tựa như đá đen cao cấp.

Người phụ nữ này nhìn quý phái mà lại bắt mắt, thuần khiết mà lại quyến rũ.

Sự mâu thuẫn này xuất hiện ở trên người cô, tạo thành quang cảnh diệu kỳ trên người cô.

Khoảng khắc này, vẻ mặt của tất cả mọi người đứng dưới sân khấu đều pha trộn sự bối rối.

Có vài người kinh ngạc, có vài người cảm thấy bất ngờ, có vài người không hiểu, còn có một số người cảm thấy tươi đẹp... những biểu tình này xuất hiện ở trên khuôn mặt của tất cả mọi người trong hội trường, còn có mấy khuôn mặt đang trợn mắt há mồm, mà những người đó chính là, Lâm lão phu nhân, Lâm Chấn Đình, Lục Đình Phương, Lục Tương Nghi.

Lâm Thâm Thâm hài lòng nhìn vẻ mặt này của bọn họ, khẽ cong môi cười, làm nổi bật nên nét quyến rũ nữ tính, càng khiến cô hấp dẫn trong mắt mọi người hơn.

Có người ở phía dưới sân khấu hoàn hồn lại, không kềm chế được hỏi: "Cô là ai?"

Câu chất vấn này, dẫn tới vô số người lại bắt đầu bàn luận sôi nổi, hiện trường vốn đang an tĩnh, lại trở nên ồn ào náo nhiệt.

Lâm Thâm Thâm âm thầm cổ vũ cho chính mình, cô tự nhủ với mình, bây giờ mình đang trở về nước đánh một trận, thành hay bại đều phụ thuộc vào khoảng khắc này, mà lối thoát duy nhất của cô, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!

Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, hơi nâng cằm lên, điềm tĩnh nhìn các khuôn mặt phía dưới sân khấu, bình tĩnh nói: "Tôi là Lâm Thâm Thâm, là Đại tiểu thư của tập đoàn Lâm thị."

Trong hội trường có rất nhiều người biết Lâm Thâm Thâm, nghe thấy tên của cô, nhất thời hoàn hồn lại, có người lên tiếng nói: "Cô là đại tiểu thư Lâm gia?"

"Nghe nói sáu năm trước cô đi Mỹ du học, bây giờ đã trở về rồi?"

"Nhưng bây giờ cô ta lên sân khấu thì có thể làm được gì? Lâm Chấn Đình còn không giải quyết được vấn đề của tập đoàn Lâm thị, chẳng lẽ một đứa con gái như cô ta có thể làm được gì?"

...

Lâm Thâm Thâm hướng mặt về phía dưới sân khấu nơi phát ra tiếng nghị luận về mình, biểu tình cũng không thay đổi gì cả, cô chỉ khẽ mỉm cười, cầm micro, tiếp tục nói: "Tôi biết tình hình hiện tại của tập đoàn Lâm thị khiến các doanh nhân đang có mặt ở đây đang do dự không quyết định được là có nên tiếp tục hợp tác với tập đoàn Lâm thị hay không, bây giờ tôi đứng ở đây, chỉ là muốn tuyên bố một tin tức, tôi hy vọng những người muốn rời đi, tạm thời dừng bước lại, nghe tôi nói xong tin tức này, sau đó mới lựa chọn rời đi hay là ở lại cũng không muộn."

Lâm Thâm Thâm nói dứt khoát lanh lẹ, không dông dài.