Cuối thu, những tản lá rụng khắp cả con đường, những chiếc lá vàng bay theo chiều gió cuốn theo những dòng xe làm cho mọi người cũng cảm giác được một năm đã gần trôi qua.

Sau khi Lục Diệp Bằng tỉnh lại, dường như mọi chuyện mà trước đó anh đã lên kế hoạch cũng đã được anh giải quyết ổn thỏa.Việc sát nhập hai Tập Đoàn lại với nhau, cũng đã được thông qua.

Lục Diệp Bằng vẫn giữ chiếc ghế Chủ Tịch, ngoài ra Lục Diệp Văn ngoài việc trở về làm luật sư thì anh cũng là một vị cổ đông lớn ở công ty và là cố vấn pháp lý duy nhất ở Tập Đoàn.

Vị trí Tổng Giám Đốc,Lục Diệp Bằng đã để trống,anh không muốn Chí Huy hay bất cứ một ai đó có thể ngồi vào vị trí đó.Bởi vì trong lòng anh và tất cả mọi người trên dưới nhà họ Lục đều hi vọng Lục Diệp Ngôn sẽ ngồi vào vị trí này.

Từ sau khi Lục Phu Nhân qua đời.Dường như Lục Diệp Ngôn đã thay đổi, cô đã từ bỏ ước mơ trở thành một họa sĩ, mà thay vào đó cô đã đi học kinh doanh, cô miệt mài chăm chỉ ngày đêm đi học không ngừng nghỉ.

Có lẽ trong lòng cô luôn ray rứt về cái chết của mẹ mình và cô muốn thực hiện những điều mà mẹ đã mong chờ ở cô.

Cho nên Lục Diệp Bằng đang đợi chờ…Chờ Diệp Ngôn sẽ thực hiện được tâm nguyện này.Không chỉ có anh mà còn một người khác cũng đang chờ đợi cô.Đó chính là Tần Thiên Dật, cậu ấy cũng đang chờ một cái gật đầu của Diệp Ngôn với lời cầu hôn của cậu ấy, thì hai người họ mới chính thức về chung một nhà.

Sau bao nhiêu ngày mong chờ, cuối cùng Bella cũng đã hạ sinh một đứa con gái đầu lòng.Chí Huy được như ý muốn, không còn bị Lục Diệp Bằng chọc ghẹo là đồ không có con gái.Thì giờ đây anh ta luôn hiên ngang lúc nào cũng hất gương mặt của mình lên như một kẻ chiến thắng.

Ngược lại,Lam Lam lại được chuẩn đoán đứa bé trong bụng của cô chính là con trai.Tin tức này khiến cả hai bên gia đình ai nấy đều rất vui mừng và đặc biệt chính là bản thân cô.Bởi vì từ rất lâu, cô đang mong chờ mình sẽ sinh cho anh một đứa con trai, để sau này còn có thể là người nối nghiệp anh.

Nhưng dường như thái độ Lục Diệp Bằng lại rất bình thường,anh không hề tỏ vẻ giống như lần trước khi anh biết tin An Nhiên là con gái của anh.Trước sự nghi vấn của cô, những lúc cô làm mặt giận dỗi với anh thì cuối cùng anh cũng nói ra nguyên nhân.

Vậy mà khi anh nói ra cái lý do đó,nó đã khiến cho cô muốn xử anh ngay một trận.

Anh nói sinh con trai ra,anh có thể sẽ mất vợ.Vì cô sẽ dành nhiều thời gian ở bên con trai thay vì ở bên anh và An Nhiên.

Điều này làm cho cô phát điên,thẳng tay đuổi anh ra khỏi phòng suốt mấy ngày liền.

Sau này Lục Diệp Bằng cũng biết mình đã nói sai,cho nên anh liên tục bày trò xin lỗi cô.

Từ khi mang thai tính khí Lam Lam cũng nắng mưa thất thường, mấy lần cô không hiểu vì sao mình lại nằm mơ thấy anh có người phụ nữ khác, rồi giữa khuya cô lại lôi đầu anh dậy chất vấn anh đủ thứ.

Trái lại sự giận dữ của cô, thì Lục Diệp Bằng chỉ biết nở một nụ cười trừ, rồi ôm cô vào lòng vỗ về.Anh biết đây là giai đoạn rất nhạy cảm đối với cô, có lẽ trước đây xung quanh anh đều có những ong bướm lượn lờ trước mặt cô.Mặc dù khi đó cô không lộ vẻ ghen tuông ra bề ngoài, nhưng trong lòng không lúc nào là không sợ mất anh.

Có lẽ lúc đó anh đã cho cô một cảm giác không an toàn.

Nhưng bây giờ cô có cho anh ra ngoài đi tìm của lạ để giải quyết nhu cầu s1nh lý, thì anh thà ở nhà nhìn ngắm cô vợ xinh đẹp của mình còn hơn ra ngoài tìm những phụ nữ không xinh đẹp như vợ của anh.Chỉ cần anh được nhìn thấy cô, trong lòng anh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.



Cho đến một ngày.

Buổi sáng ngày cuối tuần,thời tiết mát mẻ,ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu thẳng lên một tấm hình rất lớn trong một góc tường của một căn phòng lớn.

Đó là khung ảnh cưới cỡ lớn, nhân vật chính bên trong không ai khác chính là Lục Diệp Bằng và Lam Lam.Nhưng tấm ảnh này đã nhiều rất lần, Lục Diệp Bằng muốn gỡ nó xuống.Bởi vì mỗi lần nhìn thấy, trong lòng anh đều cảm thấy đau lòng, có chút cắn rứt lương tâm là tại sao vào năm đó anh có thể đối xử với cô như vậy.Ngay cả bộ ảnh cưới,anh cũng chỉ chụp qua loa cùng với cô.


Nhất định sau này anh sẽ bù đắp cho cô một bộ ảnh cưới thật xinh đẹp nhất.

Khi Lục Diệp Bằng vẫn còn say giấc nồng, thì bỗng nhiên một cảm giác đau đớn bất chợt hiện lên, khiến anh phải giựt mình tỉnh dậy.

Lục Diệp Bằng vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt của Lam Lam đột nhiên trở nên nhợt nhạt, giờ đây mái tóc đã dài của cô đang không ngừng ôm lấy gương mặt,những giọt mồ hôi thì lại không ngừng tuông ra

Khung cảnh trước mắt làm cho anh khiếp sợ, lập tức ngồi dậy.

“Bà xã! Em sao vậy?”

Cảm giác đau đớn mà khi nãy anh cảm nhận được, đó chính là Lam Lam đã dùng tay nắm chặt tay anh, móng tay cấm thẳng vào trong lớp da của anh, nên mới khiến anh đau đến như vậy.

Nhưng cơn đau của anh không thể nào sánh được với cơn đau lúc này của cô.

Lam Lam nhíu mày,hơi thở bắt đầu khó khăn, cô nhìn anh run rẩy nói.

“Diệp Bằng…! Em …đau…em đau bụng quá”.

“Sao…?” Lục Diệp Bằng sững người, vội đưa tay đỡ lấy cơ thể của cô.

“Em đau bụng sao?”

Lam Lam chịu không nổi, đã bật khóc nức nở níu lấy anh.

“Em đau lắm, rất rất đau… Chắc con trai chúng ta… muốn ra rồi anh”.

Từ trước đến giờ,Lục Diệp Bằng rất sợ nhìn thấy cảnh Lam Lam đau đớn hay là rơi lệ, trái tim anh lúc đó không khi nào là không đau cả.Vậy mà giờ đây nhìn thấy cô đau đớn đến nỗi phải khóc như vậy.Anh làm sao mà không đau lòng, không thương xót cho cô chứ.

Một giây sau đó,Lục Diệp Bằng đã không chừng chờ,trên người mặc nguyên bộ đồ ngủ,nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện.

Khi Lam Lam vào phòng phẫu thuật,Lục Diệp Bằng không hề để cô ở một mình.Trước đó anh đã nói với các bác sĩ, khi cô sinh nhất định anh phải theo cô vào trong.

Cho nên ngoài cô và những các bác sĩ ra, thì trong phòng phẫu thuật cũng đã có sự hiện diện của anh.

Lam Lam đau đớn nằm vật vã trên bàn mổ, đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn luôn hướng về anh.

Đây là lần tiên anh được chứng kiến cô đau đớn đến như vậy.Trước đây mặc dù anh đã từng thấy cô lên cơn đau vì vụ tai nạn năm xưa,nhưng không nghĩ rằng, lần này nó còn khủng khiếp hơn như thế.

Lục Diệp Bằng đứng kế bên Lam Lam,anh nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng nói.

“Không sao! Có anh ở đây,em hãy cố gắng lên”.

Lam Lam cụp mi,cố gắng nở nụ cười níu lấy anh.


“Anh đừng đi đâu nhé! Đừng rời xa em”.

“Anh vẫn ở đây,anh sẽ ở bên cạnh em đến khi nào em hoàn toàn bình an”.

Dứt lời,anh đặt môi mình lên trán cô, một nụ hôn khẽ lướt nhẹ qua, nhưng lại chất chứa rất nhiều thâm tình mà anh dành cho người phụ nữ anh yêu.

Thời gian kéo dài cho đến nữa ngày, cuối cùng Lam Lam cũng đã hạ sinh một đứa bé trai.

Đứa bé rất khỏe mạnh, vừa sinh ra đã khóc rất lớn, thể hiện cho một sự khỏe mạnh mà ông trời đã ban cho thằng bé.

Ban đầu các bác sĩ đều muốn cho ba đứa trẻ bế ra ngoài để gặp người nhà.Nhưng người đàn ông mang thận phận cao quý của nhà họ Lục này,trong ánh mắt đều chỉ có một mình vợ của mình mà thôi!

Đúng như lời hứa,Lục Diệp Bằng vẫn ở bên cạnh Lam Lam,cho dù bây giờ cô vẫn còn trong trạng thái hôn mê thì anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, không hề rời khỏi cô nữa bước.

Hai bên gia đình nhà họ Lục và Tần,khi nghe tin Lam Lam đã sinh thì tất cả mọi người đều chạy thẳng vào bệnh viện.Bà Tần khi nghe tin Lam Lam sinh trước ngày dự sinh, nên đã không kịp chuẩn bị, thì bà không ngừng càm ràm về vấn đề đáng lẽ bà phải cương quyết đưa Lam Lam về nhà chăm sóc, để đến khi con gái của bà sinh cũng không phải gặp rắc rối như thế này.

Một mặc cũng do Lục Diệp Bằng không muốn xa vợ,anh cũng muốn cô về bên đó nhưng với điều kiện anh phải đi theo về bên đó ở với cô.Vậy mà Lam Lam hiểu tính tình của anh, cô biết anh sẽ không thoải mái khi ở nhà cô, làm như vậy chẳng khác nào anh giống như ở rể,cho nên cô nghĩ mình một khi đã lấy chồng thì vẫn ở nhà chồng chứ không thể nào về lại nhà mẹ ruột như thế được.Cứ như vậy cô vẫn ở cùng với anh trong chính ngôi nhà của hai người cho đến tận ngày hôm nay.

******

Mặc dù lần này Lam Lam sinh mổ, nhưng sức khỏe của cô vẫn ở mức trạng thái tốt nhất, chỉ có điều thể lực của cô vẫn còn hơi yếu.Dù vậy sau hơn hai tuần cô cũng được các bác sĩ cho về nhà.

Từ khi trở về nhà, trong căn biệt thự của hai người không lúc nào mà không tiếng ồn cả.

Lam Lam sinh được con trai, nên cả hai gia đình đều thương cô hết mực.Lục Diệp Phong và bà nội vui đến mức hào phóng tặng cho Lam Lam một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô,quay ra hướng biển.Gia đình họ Tần thấy vậy đều không muốn thua thiệt, nên cũng tặng cho Lam Lam và đứa cháu trai một vài mảnh thảo điền mà gia đình đang sở hữu.

A Mẫn đã cùng với Hoắc Thiếu Tiên về lại Thượng Hải từ lâu,cho nên hiện tại bây giờ Tiểu Sơ luôn ở bên cạnh Lam Lam, cô cũng như một chị dâu chăm sóc cho em chồng của mình.

Mỗi ngày hai gia đình đều liên tục kéo qua nhà của Lục Diệp Bằng để thăm em bé, khiến cho Lục Diệp Bằng muốn gặp vợ của mình cũng phải đếm trên từng ngón tay.

Lúc này Tiểu Sơ đã nấu được một chén canh để cho Lam Lam tẩm bổ, cô đang bước vào trong phòng thì đúng lúc Lam Lam mới vừa cho con trai uống sữa xong.

Trong phòng chỉ có mình Tiểu Sơ và Lam Lam, nên Tiểu Sơ không ngại mà hỏi thẳng.

“Lần này không tắc sữa nữa phải không?”

Lam Lam ngước lên nhìn Tiểu Sơ, mất mấy giây mới gật đầu nhẹ.

“Có lẽ lần trước mình sinh sớm hơn,cho nên lúc đó khó có sữa cho An Nhiên, cũng bởi vì vậy mà con gái của mình lúc đó sức khỏe rất kém”.

Nghe xong, Tiểu Sơ tặc lưỡi.


“Sao cậu nói như vậy, đó không phải là lỗi của cậu”

Lam Lam im lặng chỉ cười nhẹ.

Cô vẫn nhớ lần trước khi sinh An Nhiên ra, vừa không có sữa để cho con uống, vừa thấy sức khỏe An Nhiên càng lúc càng yếu dần đi.Lúc đó cô cũng không biết mình đã khóc bao nhiêu lần.

Mặc dù An Nhiên chỉ là sự cố của năm đó, nhưng thật sự cô rất sợ mất An Nhiên, cô không nghĩ mình yêu con bé đến như vậy.

Nghĩ đến,Lam Lam lập tức nhìn ra cửa phòng, trong lòng nỗi nhớ An Nhiên bắt đầu trỗi dậy, cô liền bất giác lên tiếng hỏi.

“An Nhiên đã đi học về chưa?”

Tiểu Sơ cười nhẹ, cô hiểu Lam Lam lại nhớ An Nhiên nữa rồi.

“An Nhiên rất hiểu chuyện, biết cậu vừa mới sinh, sức khỏe rất yếu, nên con bé đang đợi cậu khỏe rồi mới đến gần cậu”.

Tiểu Sơ càng nói,trong lòng Lam Lam càng nhớ An Nhiên nhiều hơn.Cô từ trên giường liền nhẹ nhàng bước xuống.

Tiểu Sơ kinh ngạc liền hỏi.

“Cậu đi đâu vậy?”

“Mình phải qua gặp An Nhiên, mình nhớ con gái lắm rồi…!”

“Mẹ ơi…!”

Lam Lam còn chưa nói dứt câu, thì tiếng nói non nớt của An Nhiên đã vang lên.

Lam Lam và Tiểu Sơ bỗng chốc hướng mắt ra cửa.Lục Diệp Bằng đang bế An Nhiên trên tay,đứng ngay ở cửa.

Lục Diệp Bằng nhìn cô, nhẹ nhàng nói.

“An Nhiên đã xuất hiện rồi đây!”

Thật ra cả Lam Lam và Tiểu Sơ không hề biết, là khi nãy hai người nói chuyện, bên ngoài Lục Diệp Bằng đã nghe thấy hết.

Khi anh nghe thấy Lam Lam đang tìm An Nhiên,anh đã tức tốc chạy qua phòng An Nhiên bế con bé qua đây để gặp cô.

Lục Diệp Bằng thả An Nhiên xuống,con bé ngoan ngoãn bước đến gần Lam Lam, khẽ ôm đôi chân của cô, nũng nịu nói.

“Mẹ nhớ An Nhiên lắm có đúng không?”

Nghe con gái nói,Lam Lam nhịn không được liền ngồi xuống giường, khẽ giang đôi tay ôm lấy An Nhiên.

“Không nhớ tiểu bảo bối sao được, đã hơn một tuần nay mẹ đã không gặp con gái của mẹ rồi!”

An Nhiên chu môi, khẽ đáp.

“Mẹ đang chăm em,con không nên làm phiền mẹ được ạ!”


Đúng là con gái ngoan của cô.An Nhiên hiểu chuyện đến nỗi khiến cho ai cũng thấy đau lòng.

Lam Lam dựa người vào giường,tay vẫn ôm lấy An Nhiên.

“An Nhiên không nhớ mẹ đã từng nói là cho dù sau này có như thế nào thì vẫn luôn yêu thương An Nhiên nhất mà có đúng không?”

An Nhiên cười hì hì,sau đó hôn nhẹ lên mặt của Lam Lam, khẽ nói.

“Vâng ạ!”

Lúc này Lục Diệp Bằng bước đến,anh đưa tay xoa đầu An Nhiên, giọng điệu trầm ổn cất nhẹ lên.

“Em đừng lo,anh sẽ thay em chăm sóc con gái của chúng ta.”

Nhìn thấy cả nhà hạnh phúc như thế, Tiểu Sơ bèn cất bước đi tới chiếc nôi nhìn đứa cháu trai vô cùng đáng yêu của mình, khẽ nắm lấy tay của thằng nhỏ, buộc miệng hỏi.

“Hai người đã đặt tên cho cháu trai của mình chưa vậy…? Mà mình đã nghe được một số tên mà mẹ đang định đặt cho thằng bé rồi đấy!”

Nghe đến đây, nét mặt Lam Lam liền tỏ vẻ phản đối.

“Tại sao mẹ lại đặt tên cho con trai của mình chứ? Việc đặt tên lần này mình nghĩ Diệp Bằng đặt sẽ tốt hơn”.

Dứt lời cô ngước lên nhìn anh, nói thêm.

“Em đã đặt tên cho An Nhiên rồi, bây giờ đến lượt anh đặt tên cho con trai đi”.

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Sơ liền lườm liếc Lam Lam, nói thầm trong bụng.

Đúng là lời nói của mẹ chồng cô nói rất đúng.Từ khi Lam Lam theo Lục Diệp Bằng về làm vợ, thì Lam Lam như được thay da đổi thịt, cậu ấy đã không còn gắn mác với gia đình nhà họ Tần nữa.Lúc nào trong đôi mắt của Lam Lam luôn luôn xem Lục Diệp Bằng là nhất, chuyện gì cậu ấy cũng nghe theo lời của anh ta.

Sắc mặt Lục Diệp Bằng khi ở bên cạnh Lam Lam từ trước đến giờ vẫn luôn dịu dàng.Khi nghe cô nói xong,trong đầu anh cũng đã nghĩ ra một cái tên.

“An An… Lục Diệp An, chúng ta đặt cho đứa bé tên là Lục Diệp An.Anh muốn con trai chúng ta sẽ sống một cuộc bình yên giống như cái tên của An Nhiên vậy, và nó cũng sẽ có sự liên kết với con gái của chúng ta”.

“Lục Diệp An… An An…” Lam Lam liên tục lẩm bẩm trong miệng cái tên của con trai,ánh mắt tràn ngập tình yêu thương nhìn về An Nhiên, cô lập tức cất tiếng hỏi con gái " Vậy Tiểu An Nhiên thì sao…? Con có thích cái tên của ba đặt cho em trai không?"

An Nhiêm bất chợt nhíu mày, như đang suy nghĩ cái gì đó.Một lát sau, cô bé liền từ trên giường chạy đến chiếc giường của em trai, rồi dịu dàng lên tiếng

“Em trai ngoan,em hãy nhanh lớn lên, rồi chị sẽ dẫn em trai đi chơi”.

Lục Diệp Bằng và Lam Lam cả Tiểu Sơ nhìn thấy hình ảnh như vậy thì không ai là không bậc cười với sự đáng yêu của An Nhiên dành cho em trai của mình.

Khi An Nhiên đi rồi, tất nhiên người ngồi gần Lam Lam bây giờ chính là Lục Diệp Bằng.Anh nhân cơ hội đó liền ôm chặt lấy cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn, khẽ thì thầm.

“Cảm ơn em… Cảm ơn em đã sinh cho anh hai tiểu thiên thần đáng yêu như vậy!”

Những việc mà cô đã trải qua khi sinh An Nhiên, chắc chắn suốt cuộc đời này anh sẽ không bao giờ quên.Từ đây cho đến hết cuộc đời này,anh sẽ bù đắp tất cả những thứ quý giá nhất dành cho cô và con.

Anh và cô mãi mãi là một gia đình hạnh phúc.