“Đừng cho em bất kỳ lời cam đoan nào cả, em vẫn nhớ câu chuyện “sói đến rồï, chúng ta đều đã hiểu rõ về nhau”
“Được…”
Thẩm An Nhiên quay người đi vào nhà vệ sinh, mùi dầu hoạt tính rất nặng, cô dùng nước rửa tay rửa rất lâu mới có thể làm bay hết mùi.
Trong lúc rửa tay, cô nhìn chằm chằm mình trong gương, trong ánh mắt không thể giấu nổi sự lo lắng, những lời mà cô vừa nói là nói cho Lệ Đình Phong nghe cũng chính là nói cho cả bản thân mình nghe.
Sống được thì sống, không sống được thì quên đi quá khứ, cô có thể quên đi cũng như không suy tính gì đến quá khứ đã qua, nhưng từ nay về sau cô sẽ không thể bởi vì một câu “Xin lỗi” của Lệ Đình Phong mà tha thứ cho anh một cách dễ dàng được, suy cho cùng cô cũng không phải là thánh nữ.
Sau khi Thẩm An Nhiên rửa tay xong và đi ra ngoài thì Lệ Đình Phong cũng đã thu dọn hộp thuốc và mặc quần áo vào xong xuôi, anh như người gỗ lặng lẽ đứng ở một bên đá vào chân giường.
Thẩm An Nhiên hơi lạnh, nên đã đi thẳng lên giường rồi đắp chăn bông: “Còn có một chuyện nữa”
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm An Nhiên nhìn vào đôi mắt hơi u ám của Lệ Đình Phong: “Anh không thích trẻ con có đúng không”
Lệ Đình Phong đã thông suốt: “Anh thích” Làm sao anh có thể không thích, anh nằm mơ cũng muốn Thẩm An Nhiên sinh con cho mình.
Nhưng Thẩm An Nhiên không thể có thai, mắc bệnh ung thư có thể sẽ khiến cả đời này của cô không thể có con.
“Vậy anh…”
Thẩm An Nhiên cắn chặt môi dưới, im lặng một lúc mới tiếp tục nói: “Vậy tại sao trưa nay anh lại muốn em uống thuốc tránh thai?”
Lệ Đình Phong rũ mắt: “Đó không phải là thuốc tránh thai…”
“Không phải? Vậy đó là cái gì?”
Lệ Đình Phong không thể nói ra sự thật, mặc dù Thẩm An Nhiên nói bọn họ bắt đầu lại lần nữa, không quan tâm gì đến quá khứ nữa, nhưng chỉ cần cô nhớ lại quá khứ thì cô thật sự có thể không quan tâm sao?
Anh biết rõ Thẩm An Nhiên hận anh nhiều đến thế nào, nếu như thật sự nhớ lại quá khứ, chỉ sợ cô sẽ trốn anh đi thật xa.
Cho nên Lệ Đình Phong không dám đánh cuộc, chỉ có thể tiếp tục nói dối: “Đó là loại thuốc em uống hàng đêm, chẳng lẽ em không phát hiện ra sao?”
Nghe vậy Thẩm An Nhiên mới phản ứng lại, đều là thuốc viên nhỏ màu trắng, cô hơi ngượng ngùng.
“Em còn cho rằng anh không thích đứa con mà em sinh ra cơ đấy?” Trong giọng nói của Thẩm An Nhiên vẫn mang chút khát khao, cô rất thích trẻ con, với lại nhan sắc của cô và Lệ Đình Phong đều đẹp, em bé sinh ra nhất định sẽ rất dễ thương, thậm chí Thẩm An Nhiên đã nghĩ xong tên luôn rồi.
“Em nghĩ tốt nhất là có một trai một gái, em đã nghĩ xong tên cho em bé rồi, con trai gọi là Kim Hải Thanh, con gái thì gọi là Tuệ An, Tuệ An có Kim Hải Thanh, hàm ý rất hay có phải hay không”
Thẩm An Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào trên mặt cô, đẹp như một bức họa.
Khóe miệng Lệ Đình Phong truyền đến một trận cay đẳng: “An Nhiên, sau này chúng ta không thể có con”
Thẩm An Nhiên ngay lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, cô ngơ ngác hỏi: “…Vì sao?”
“Là do anh” Cả khuôn mặt Lệ Đình Phong bao phủ bởi một nỗi xót xa, dường như có nỗi niềm gì đó khó nói: “Anh không thể…”
Đồng tử của Thẩm An Nhiên khẽ co lại một chút, trong lòng như bị đục một lỗ thật lớn, cảm giác như đang ở trong bóng tối, thật không dễ mới tìm thấy được một cây nến để thắp sáng, nhưng chỉ vừa thấy một tia sáng thì đã bị dập tắt.
Tất cả những điều tốt đẹp mà cô tưởng tượng vừa rồi đều biến mất hết.
“Không sao…” Thẩm An Nhiên gượng gạo nói, cố tỏ ra kiên cường cười: “Thực ra, em cũng chưa chuẩn bị tốt cho việc làm mẹ, anh không thể có con thì chúng ta có thể nhận nuôi mà, em vừa từ cô nhỉ viện về, đến lúc đó chúng ta có thể đến cô nhi viện để nhận nuôi một đôi bé cưng ngoan ngoãn, chúng ta sẽ đặt tên cho hai đứa trẻ bằng cái tên mà em vừa mới nghĩ ra, thế nào?”.