“Ly hôn để thành toàn cho cô và người đàn ông khác sao, vậy còn không bằng để tôi đi chết đi!” Ngay lập tức, trong đầu anh nghĩ rất nhiều thứ, anh và Thẩm An Nhiên đã ly hôn từ lâu rồi, nếu như Thẩm An Nhiên thông minh một chút phát hiện ra cái gì, chỉ e sẽ kích thích cô nhớ lại gì đó, mà đến lúc đấy anh sẽ như nước đã đổ đi rất khó hốt lại.

Chỉ là nghĩ thôi mà chân tay anh đã lạnh ngắt, càng thêm thù hận Lục Cảnh Xuyên.

Thẩm An Nhiên như thể lần đầu tiên quen biết Lệ Đình Phong vậy, anh tựa như một người xa lạ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.


“Lệ Đình Phong, anh kêu tôi phải tránh xa những người đàn ông khác, thế còn anh có làm được chuyện không tiếp xúc với phụ nữ không? Anh dám nói trong công ty của anh không có phụ nữ không? Anh chưa từng chơi trò mập mờ với ai sao, còn có cái người tên Hạ Minh Nguyệt lân trước đến đây nữa, cô ta thật sự chỉ là em gái kết nghĩa của anh thôi sao?”
Từ sau ngày Hạ Minh Nguyệt đến đây, cô đã phát giác ra được gì đó rồi, cô không nói không có nghĩa là cô không đế ý, cũng không có nghĩa cô thật sự ngu ngốc.

Bất luận là đôi dép lê của Lệ Đình Phong hay những lời cuối cùng mà Hạ Minh Nguyệt nói, tất cả đều đang chứng thực một điều răng hai người đó có chuyện giấu cô.

Nhìn thấy khuôn mặt Lệ Đình Phong ngay lập tức cứng đờ mặt, điều này càng chứng thực ý nghĩ của cô: “Tôi mất trí không có nghĩa là tôi ngu xuấn, nếu như tình yêu của anh dành cho tôi chỉ đơn giản là dục vọng chiếm hữu vậy thì xin anh hãy buông tay, đừng để tôi phải thù hận anh.”
Một câu nói bình thản của cô tựa như một con dao đâm thẳng vào trong tim anh vậy, đau đến mức máu me đầm đìa, nhưng anh không muốn buông tha cho cô.

Giống như lúc trước vậy, rõ ràng anh biết Thấm An Nhiên Sợ đau nhưng anh vẫn không nhịn được làm cô bị đau, muốn cô ghi nhớ, nhớ kỹ anh mới là người đàn ông của cô.

“Bên cạnh tôi chỉ có một người phụ nữ là cô, mà cô cũng cũng chỉ được có một mình tôi.” Anh lại cắn xé môi cô một lần nữa, lần này anh không để cô giấy dụa, đến cả hít thở cũng không cho cô hít thở.


Thẩm An Nhiên như người đuối nước đang cố sức giãy dụa vậy, cô dùng sức đánh lên vai của Lệ Đình Phong, muốn cào anh nhưng khổ nỗi đến móng tay cũng không có.

Lệ Đình Phong nói anh ghét nhất là bị người thân nhất của mình lừa dối, chẳng nhẽ cô không như anh sao?
Người đàn ông một giây trước còn ôm cô nói yêu cô, chớp mắt cái đã không nhận người, chữ yêu này anh nói ra nhẹ nhàng đến mức nào thì khi thu về cũng có thể nhẹ nhàng như thế, đến cả một chỗ trống cũng không giữ lại.

Vào lúc kịch liệt nhất, ngón tay của Thẩm An Nhiên bị đập vào trên đầu giường, đầu ngón tay truyên đến từng cơn đau đớn như thể bị kim đâm vào da thịt.

Cơn đau đớn như vậy biến mất rất nhanh chóng, nhưng nó lại chiếm cứ chỗ sâu nhất trong đại não, chỉ nghĩ đến thôi đã vô thức run rẩy.

Thẩm An Nhiên cắn răng, nếm được mùi máu tanh trong cổ họng, cô rất đau, hiện tại cô thà rằng cắn đến mức chảy máu cũng không muốn để lộ ra dáng vẻ yếu ớt một tí nào.

“Lệ Đình Phong, cái tên lừa đảo nhà anh…” Giọng nói của Thẩm An Nhiên dần dần bị bọt máu ở cổ họng bao phủ, khiến người ta có chút không nghe rõ lời cô nói.


Lệ Đình Phong căn vành tai của cô, ngón tay lau đi giọt lệ bên khoé mắt của cô.

Thế nhân thường nói, đau khổ chỉ cần nhịn một chút rồi sẽ qua đi thôi, cô đã nhịn rồi nhưng sao vẫn còn cảm thấy đau quá.

Sự trừng phạt nặng nề của Lệ Đình Phong phát tiết trên người của Thẩm An Nhiên, anh không thực hiện biện pháp an toàn, làm xong rồi mới nhớ ra.

Thẩm An Nhiên bị ung thư dạ dày, không thể mang thai được, anh nhanh chóng đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi ra khỏi phòng.

Thẩm An Nhiên nằm trên giường, cơ thể nặng nề, đến mức chỉ cân động một đầu ngón tay thôi cũng thấy khó khăn, cô nghiêng người nằm sấp nhìn Lệ Đình Phong rời khỏi phòng, sau khi anh quay lại, trên tay anh cầm một cốc nước và một viên thuốc..