Lệ Đình Phong quen biết Lục Cảnh Xuyên mười mấy năm trời, anh ta rốt cuộc là người như thế nào, trong lòng anh biết rất rõ ràng, một tên tâm địa gian xảo, chưa có một người nào anh ta không dụ dỗ nổi, nói không chừng người đơn thuần như Thẩm An Nhiên chỉ trong chớp mắt đã rơi vào cạm bẫy của anh ta.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng Thẩm An Nhiên bị Lục Cảnh Xuyên lừa đi mất là Lệ Đình Phong lại hận không thể tháo cô gái đang ngồi trước mặt mình ra thành tám khúc rồi nuốt vào trong bụng mình.

Lệ Đình Phong căn răng, tay bóp chặt căm của Thẩm An Nhiên như thể muốn bóp nát nó.


Lòng Thẩm An Nhiên đau như dao cứa, cô mím chặt môi, nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra, đây chính là chồng cô sao?
Một người thà tin vào mấy bức ảnh cũng không chịu tin lời cô nói.

Nói không chừng hiện tại trong lòng anh còn đang cho rằng cô là một con điếm sang, như thể bất kỳ một người nào cô cũng có thể cưỡi.

Cô khẽ thu lại sự đau đớn trong mắt, khàn giọng nói: “Lệ Đình Phong, tôi ra ngoài làm quen với người nào, làm chuyện gì thì có liên quan gì đến anh? Anh dựa vào cái gì mà muốn giới hạn sự tự do của tôi! Tôi là một con người chứ không phải con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng của anh”
Lúc này, hai mắt của Lệ Đình Phong lạnh lẽo như thể băng tuyết đông cứng lại, anh gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta có quan hệ gì? Có cần tôi chứng minh cho cô xem không!”
Lời nói vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé roẹt một tiếng, bộ đồ ngủ tơ tắm Thẩm An Nhiên mặc trên người trực tiếp bị Lệ Đình Phong xé nát, cô không kịp ngăn cản nụ hôn mang theo sự cắn xé ùn ùn kéo đến trên thân mình.

Thẩm An Nhiên đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nước mắt ứa ra ngày càng nhiều, ngoại trừ nỗi đau đớn trên cơ thể, cô còn phải hứng chịu những lời nói sỉ nhục của Lệ Đình Phong.


“Nếu hôm nay tôi mà không gọi cuộc điện thoại đó đến để “quan tâm” cô một tí thì có phải là đến cả phòng các người cũng đặt xong rồi, ở trên giường giống như chúng ta hiện giờ hay không.” Lệ Đình Phong vừa nói vừa hung hăng nhéo lớp da thịt mịn màng trên eo của cô.

Lời anh nói càng ngày càng khó nghe, sắc mặt của Thẩm An Nhiên cũng ngày càng khó coi, cô nhấc tay lên rồi dùng lực tát một cái lên mặt anh.

Cô dùng hết toàn bộ sức lực, thế nhưng anh chỉ hơi nghiêng đầu đi một chút, lực có tính tương hỗ vậy nên lòng bàn tay của Thẩm An Nhiên bắt đầu đỏ lên, đầu ngón tay cũng đau đến mức run lên.

Sắc mặt của Lệ Đình Phong trầm xuống: “Cô vì anh ta mà đánh tôi?”
Lồng ngực của Thẩm An Nhiên phập phồng lên xuống, giọng nói khàn đặc như thể nặn từng chút một từ trong cổ họng ra vậy: “Tôi muốn đánh anh thì đánh, còn cần phải vì ai sao?”
Thẩm An Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, nức nở nói: “Lệ Đình Phong, chúng ta ly hôn đi, giữa chúng ta không có sự tin tưởng, cho dù ở bên cạnh nhau cũng chỉ làm cả hai bị tổn thương thôi… Cô cuối cùng cũng nói ra được rồi.

Trong những ngày này, cô thật sự rất thích Lệ Đình Phong, bởi vì mất trí nhớ nên cô cũng tự cho răng tất cả những điều anh làm là vì anh yêu cô sâu đậm, có thể tin tưởng cô vô điều kiện thế nhưng cô lại thua bởi mấy bức ảnh.


Nếu như hôn nhân đã không có sự tin tưởng vậy còn không bằng kết thúc nó đi, cô không tin sau khi rời xa Lệ Đình Phong thì cô không sống nổi.

Trong mắt của Thẩm An Nhiên mang theo sự kiên quyết vô cùng quen thuộc, trước khi cô bị mất trí nhớ, cô cũng hay dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, khiến cho lòng anh kinh hãi run rẩy.

“Cô muốn ly hôn với tôi?”
“Đúng vậy” Thẩm An Nhiên lặp lại một lần nữa: “Chúng ta ly hôn đi”
“Cô đừng mơ!” Hai mắt anh đỏ như máu, bên trong còn có cả sự sợ hãi, phẫn nộ, vội vàng, bất an, rõ ràng anh rất sợ Thẩm An Nhiên đưa ra đề nghị ly hôn, nhưng trên miệng lại không buông tha cho cô..