Thẩm An Nhiên lấy lại tinh thần, vì kìm nén nên sắc mặt có chút tái xanh, cô võ vỗ cánh tay của người đàn ông: “Này anh, tỉnh lại đi!”
Lông mi của người đàn ông run rẩy nhưng nhất quyết không chịu tỉnh, sau khi rầm rì vài tiếng thì lại càng ngủ say hơn.

Thẩm An Nhiên nhăn mày, đẩy bờ vai của anh để thoát ra, nhưng mà không ngờ nửa thân trên của người đàn ông lại bị chệch ra, trực tiếp ngã vào trong lòng cô.

Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, ở giữa còn có tay vịn mà anh ta không thấy khó chịu ư?
Bất kể Thẩm An Nhiên có gia tăng sức lực hay tạo ra tiếng động lớn đến đâu cũng không cách nào đánh thức được anh †a, Thẩm An Nhiên bắt đầu hoài nghị, liệu có phải người này đang cố tình không.


Những người ngồi xung quanh vì nghe thấy động tĩnh rõ ràng nên tới tấp quay đầu lại nhìn cô, nhất thời khiến Thẩm An Nhiên vô cùng luống cuống.

Đang trong rạp chiếu phim nên cô cũng không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể gồng người dồn lực chú ý vào màn hình lớn, bộ phim đã chiếu được ba phần tư, cùng lắm thì nửa tiếng nữa là kết thúc.

Thẩm An Nhiên ngồi trên ghế cố kìm nén để không nhúc.

nhích, mấy phút trôi qua, điện thoại di động trong túi bỗng rung lên, cô dùng một tay lấy điện thoại ra thì nhìn thấy tin nhắn, là Lệ Đình Phong gửi đến.

Anh hỏi cô đã ăn cơm chưa.

Thẩm An Nhiên trả lời, còn đang xem phim điện ảnh, bởi vì từng bị thương nên đầu ngón tay cứ run rẩy không kiềm chế được, dù chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng phải mất một lúc cô mới gõ xong.

Trả lời xong tin nhắn, cô bỏ điện thoại vào trong túi lần nữa, dời mắt nhìn bộ phim đã bắt đầu chiếu đến đoạn kết, kết cục cụ thể cô cũng không có tâm trạng xem, hơn chục phút sau bộ phim dài vài tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hạ màn.


Thẩm An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lần đầu cô xem một bộ phim não nề như vậy, cô không vội vã đi về, bởi vì hàng cuối cùng của cô phải chờ những người phía trước lần lượt rời đi, sau đó mới dùng sức lay người đàn ông đang nằm sấp trong lòng cô.

“Anh này, tỉnh lại đi, bộ phim kết thúc rồi!”
Người đàn ông này mới vô thức mở mắt, đôi mắt màu nâu nhạt mê mang, lộ ra nét đẹp khác thường, mang đến sự gợi cảm và nguy hiểm khó nói thành lời.

Vì vừa tỉnh ngủ, hàng mi nhỏ dài của anh ta còn mang theo nước mắt, tóc tai cũng có chút lộn xộn.

Anh ta há miệng ngáp một cái, ngồi thẳng dậy rồi vặn eo, sau đó mới nhìn sang Thẩm An Nhiên bên cạnh: “Xin lỗi, bộ phim này quá nhàm chán nên tôi không nhịn được nên ngủ gật mất”
Anh ta cười mang theo ý xin lỗi: “Coi như để xin lỗi tôi mời cô ăn cơm trưa nhé.”
Người đàn ông vô cùng lịch sự, nhưng Thẩm An Nhiên lại âm thầm bài xích, không muốn lại gần anh ta.

Vốn dĩ vừa nấy còn hiếu kỳ đôi mắt của anh ta, nhưng khi người đàn ông mở mắt, nhìn thấy đôi mắt màu nâu nhạt của anh ta, dường như Thẩm An Nhiên đã chết lặng, trong tiềm thức cứ cảm thấy sợ hãi, trong chốc lát cảm thấy lạnh sống lưng.


Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao nhìn thấy đôi mắt của anh ta sẽ sợ hãi như vậy, tay phải đang đặt trên tay vịn siết thật chặt.

“Không cần đâu.” Thẩm An Nhiên đứng lên liền muốn trốn đi, nhưng lại không ngờ người đàn ông này lại mạnh mế tóm lấy tay cô rồi mỉm cười nhìn cô.

“Chúng ta có duyên như thế mà không thể tán gẫu thêm vài câu sao?”
“Không được, tôi muốn về nhà…” Thẩm An Nhiên bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy bỗng có cảm giác như bị lột trần rồi nhìn thấu, ánh mắt của người đàn ông ấy rất có lực sát thương, Thẩm An Nhiên mơ hồ cảm thấy miệng vết thương đã khép của cô lại bắt đầu trở nên đau đớn.

Thậm chí trong tai còn xuất hiện tiếng nói, bảo cô mau nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời xa người đàn ông này.

Thẩm An Nhiên căng thẳng mím môi, rụt tay lại rồi nhanh chóng đi ra phía cửa..