Anh thừa nhận anh ích kỷ, nhưng anh không ngăn cản được bản thân mình làm như vậy.
Anh muốn Thẩm An Nhiên gọi mình là “Phong” cả đời.
Anh muốn cô luôn thương anh như vậy, dù đáy mắt hay trong lòng cô đều phải là anh.
Thẩm An Nhiên ở nhà một mình cảm thấy buồn chán cho nên theo hội Thím Trương đến trung tâm thương mại mua đồ ăn.
Khi ngang qua một cửa hàng trang sức, cô liếc mắt nhìn nhẫn trong tủ kính.
Cô sờ ngón áp út của mình, cô và Lệ Đình Phong kết hôn chẳng lẽ không có nhẫn cưới ư?
Thẩm An Nhiên đi đến thì lập tức có nhân viên bán hàng tới giới thiệu, có nhãn kim cương đắt đến mấy tỷ, cũng có nhãn phổ thông chỉ vài triệu.
Cô có mang theo thẻ đen của Lệ Đình Phong, cô chưa từng tiêu tiền trong đó, nhưng nghĩ đến giá trị con người của Lệ Đình Phong, thẻ cho cô chắc cũng phải có mấy chục tỷ.
Thẩm An Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc quẹt thẻ của Lệ Đình Phong, do đó đến trung tâm thương mại cũng chỉ là đi dạo, Vừa đúng lúc đi đến quầy bán lắc tay thì thím Trương đi đến, thấy cô nhìn chăm chằm, tưởng rằng cô thích.
Thím Trương không nói gì, chụp một bức ảnh gửi cho Lệ Đình Phong.
Sau khi gửi xong, Thím Trương giả vờ vô ý hỏi: “Cô chủ, nếu cô thích thì cứ mua đi”
“Cháu không mua đâu” Thẩm An Nhiên quay đầu ” Mọi người đã mua xong đồ rồi ạ? “
“Vâng, chúng tôi chuẩn bị đi về, cô chủ cô còn muốn đi dạo một chút nữa sao?”
“Vậy mọi người về trước đi, cháu đang định đi dạo, buổi trưa sẽ không về ăn cơm đâu”
“Nhưng thuốc của cô… “
Thím Trương còn chưa dứt lời đã thấy Thẩm An Nhiên mở túi lôi ra cái bọc giấy, bên trong toàn là thuốc.
“Thím yên tâm đi, cháu mang thuốc sẽ nhớ uống, nếu mọi người thực sự lo lắng thì để cháu gọi điện thoại cho Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên gọi điện thoại cho Lệ Đình Phong trước mặt Thím Trương, sau một hồi mè nheo thuyết phục, cuối cùng Lệ Đình Phong cũng đồng ý.
Thành phố Giang Nam không hề giống Sài Gòn, Lệ Đình Phong yên tâm để cô ra ngoài, anh không thể lúc nào cũng giam giữ cô được, như vậy chẳng khác gì trông coi tù nhân cả.
“Anh ấy đồng ý rồi, Thím Trương và mọi người trở về đi ạ”
Đợi mọi người về rồi, Thẩm An Nhiên đi dạo khắp trung †âm thương mại, tổng cộng có tám tầng, Thẩm An Nhiên vốn dĩ muốn xem mình có cần gì không nhưng đi tới đi lui lại phát hiện, ở nhà cô chẳng thiếu thứ gì, bất kể là quần áo, trang sức hay là mỹ phẩm Lệ Đình Phong đều chuẩn bị hết cho cô.
Tầng thứ tám là rạp chiếu phim, Thẩm An Nhiên mất trí nhớ, cũng không biết ngày trước cô đã từng tới rạp chiếu phim hay chưa.
Nhưng nhìn thấy áp-phích của bộ phim được dán bên ngoài cô vô cùng hiếu kỳ, hôm nay là thứ tư, cô thầm nghĩ người đến rạp chiếu phim trong tuần đáng lẽ rất ít mới phải.
Nhưng rạp chiều phim lúc nảy bùng nô vì sõ người tới xem, cả trai lẫn gái vây quanh thành nhóm, Thẩm An Nhiên nhìn vé xem phim trong tay bọn họ, cũng mua theo một vé xếp hàng đi vào.
Số người mua vé của bộ phim điện ảnh này rất cao, cơ bản là không còn chỗ trống nào, đến khi Thẩm An Nhiên đi mua vé thì chỉ còn có vị trí xó xỉnh này.
Hàng đầu tiên không có ai chọn cả, cách màn hình quá gần phải liên tục ngửa đầu, cũng không tốt đối với thị lực, trải nghiệm xem phim cũng bình thường.
Nếu nói đến vị trí tốt nhất phải ngồi ở chính giữa, đáng tiếc chỗ ở chính giữa gần như đã bị ngồi hết, đến xem phim điện ảnh đại đa số là các đôi tình nhân, có một chỗ trống ở giữa nhưng Thẩm An Nhiên cũng ngại tới làm kì đà cản mũi, với cả cô cũng không có thói quen tiếp xúc với người xa lạ gần như Vậy.
Cuối cùng cô chọn một chỗ xó xỉnh phía sau, xung quanh đều là ghế trống không ai ngồi, rất tốt.
Thẩm An Nhiên cầm vé tìm được ghế ngồi xuống, chờ tới lúc bốn phía khôn có người, khi phim điện ảnh bắt đầu chiếu có một người đàn ông đi tới ngồi xuống bên cạnh cô..