Lúc Thẩm An Nhiên mở mắt ra lần nữa là bảy giờ sáng.

Lệ Đình Phong đã rời giường, anh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, có tinh thân gấp trăm lần, khí chất xuất sắc phi phàm.

Thẩm An Nhiên vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, cô ngồi trên giường với cặp mắt đờ đãn.

Lệ Đình Phong thấy cô ngốc nghếch như vậy thì vô cùng thích.


Anh nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lúc nữa”
Thẩm An Nhiên ngồi dậy, lắc đầu, ngáp một cái, khóe mắt tràn ra cả nước mắt: “Anh đi làm à?”
“Ừ, hôm nay hơi bận, có thể anh sẽ về rất trễ.

Em không cần chờ cơm anh” Lệ Đình Phong nói xong thì xoa xoa đầu Thẩm An Nhiên, lúc rút tay về anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh phải đi đây”
Lệ Đình Phong xoay người rời đi, Thẩm An Nhiên nhìn bóng lưng của anh rồi bỗng dưng gọi anh lại: “Phong Lệ Đình Phong sửng sốt, anh quay đầu: “Em gọi anh là gì?”
“Sau này em gọi anh là Phong có được không?” Thẩm An Nhiên đứng dậy, chậm rãi tới gần Lệ Đình Phong, cô giơ tay lên chỉnh cà vạt cho anh.

Lệ Đình Phong dùng hành động để chứng minh anh rất thích xưng hô này, anh ôm eo thon của Thẩm An Nhiên, cúi đầu hôn cô.

Nửa phút sau, mặt Thẩm An Nhiên ửng đỏ, cô thấy sắp không thở nổi nữa, dùng sức võ vào vai anh: “Nếu còn không đi làm anh sẽ trễ giờ đấy!”
Sau khi vượt qua hàng phòng thủ cuối cùng với Lệ Đình Phong, Thẩm An Nhiên đã hoàn toàn không có cảm giác về khoảng cách với anh, cô muốn gần gũi anh, gọi tên anh.

Sau khi Thẩm An Nhiên tiễn Lệ Đình Phong xuống tầng, cô trở về phòng, kéo rèm cửa sổ ra nhìn Lệ Đình Phong lên xe.

Dường như Lệ Đình Phong cảm giác được ánh mắt của cô, anh hạ cửa kính xe xuống và ngửa đầu nhìn về phía cô.

Thẩm An Nhiên vội vàng vẫy vẫy tay.


Ở đây cách xa nên cô không thấy rõ sắc mặt của Lệ Đình Phong lắm, nhưng cô có thể cảm giác được anh đang cười.

Thẩm An Nhiên che mặt mình.

Cô trở về năm trên giường nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua mà ôm gối ưỡn cong người trong chăn bông như con tằm.

Sau khi im lặng, Thẩm An Nhiên rơi vào trầm tư, suy nghĩ vẩn vơ.

Có lẽ là sau khi xảy ra chuyện đó với đàn ông cũng giống như hút một điếu thuốc đạo lý, nên Thẩm An Nhiên không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.

Trong lòng cô có lỗi ám ảnh không yên, Lệ Đình Phong thích cô thật sao?
Vậy anh có thể thích cô bao lâu? Trong lòng anh còn có ai khác ngoài cô không, ví dụ như như Hạ Minh Nguyệt?
Cái ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua lúc Hạ Minh Nguyệt ngầm thị uy với mình, cô có cảm giác chuyện không đơn giản như cô nghĩ.

Thẩm An Nhiên đột nhiên rất muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ, ít nhất cô phải biết trong quá khứ mình và Lệ đình Phong như thế nào.


Vậy thì cô mới có thể yên tâm thoải mái sống trong sự chiều chuộng của Lệ Đình Phong, nếu không trong lòng cô sẽ luôn thấy mất mát, bất an.

Thẩm An Nhiên vẫn luôn kiên trì uống thuốc, nhưng cô lại phát hiện ra trí nhớ của mình càng ngày càng mơ hồ.

Trước đây ít nhất còn có mấy cảnh lẻ tẻ quen thuộc, nhưng bây giờ cô không nhớ nổi cái gì cả.

Thẩm An Nhiên không biết loại thuốc cô đang dùng là loại thuốc làm rối loạn thần kinh, uống nhiều sẽ không tốt đối với tinh thân, nên việc cô muốn nhớ lại quá khứ là chuyện không thể nào.

Lệ Đình Phong nếm đủ sự ngon ngọt khi Thẩm An Nhiên mất trí nhớ.

Anh không hy vọng Thẩm An Nhiên sẽ nhớ lại.

Ngoài mặt thì anh quan tâm đến trí nhớ của cô, nhưng thực tế mỗi đêm anh đều phải thấy Thẩm An Nhiên uống thuốc thì mới yên tâm..