Lệ Đình Phong không biết chuyện gì xảy ra, cách xa nên cũng nghe không rõ, tới lúc đến gân mới nghe được những người đó đang thảo luận tới Thẩm An Nhiên.

Nhìn thấy Lệ Đình Phong, một người phụ nữ trung niên trong đó bước nhanh tới trước mặt anh chất vấn: “Anh là người thân của bệnh nhân bên trong căn phòng này phải không?”
Sắc mặt của Lệ Đình Phong không hề dao động: “Làm sao vậy”
“Còn làm sao vậy” Không nghĩ tới người nọ cười xuy một tiếng: “Cô ấy phát điên ồn ào vào ban đêm, cũng không biết lúc phát bệnh có thể khiến người khác bị thương hay không, bị bệnh gì thì nên ở bệnh viện đó, khoa tâm thần nằm ở tòa nhà kế bên.”

“Người tâm thần thì tới bệnh viện tâm thần đi, đừng ở đây làm tổn thương người khác.” Phải biết rằng đầu năm nay, bệnh tâm thần đánh người khác bị thương nhưng lại không phạm pháp, những người khác cũng theo đó mà làm.

“Đúng vậy, thiết bị điều trị của bệnh viện tâm thần bên kia cũng thuận tiện hơn.”
“Các người qua đó đi thôi, coi như là vì mọi người..”
Thì ra bọn họ vây lại thành đám ở chỗ này là vì muốn Thẩm An Nhiên dọn ra ngoài, sắc mặt Lệ Đình Phong càng ngày càng khó coi, trong đôi mắt chim ưng âm u khiến người khác không khỏi sợ hãi, vốn dĩ những người này hung hăng vây quanh anh, sau khi thấy được cũng phải lùi lại vài bước.

“Dọn đi hay không còn chưa tới lượt mấy người lắm miệng!” Sắc mặt Lệ Đình Phong lạnh lùng, lấy tài lực của Đại Phong, chọc anh tức giận thì anh liền mua bệnh viện này, đến lúc đó xem ai mới là người cút.

Nhiệt độ quanh thân Lệ Đình Phong rất thấp, những người trước mắt này đều ăn mềm không ăn cứng, một đôi lời liền bị hù dọa rồi, có chút bất an cúi đầu cuối cùng chạy trốn khỏi nơi đây.

“Tô Thanh Kiều nhìn bóng lưng của mấy người kia, nói rằng: “Nếu bệnh tình của Thẩm An Nhiên vẫn không chuyển biến tốt đẹp, đến lúc đó chắc là phải chuyển tới bệnh viện kế bên.”
Lệ Đình Phong trừng mắt nhìn cô ấy.


“Anh trừng tôi cũng vô dụng, bọn họ nói đúng, bên kia bất luận là dụng cụ y tế hay thuốc men đều thuận tiện hơn rất nhiều, cũng nhăm vào tình huống của cô ấy, tôi mong muốn anh chuẩn bị sẵn sàng đừng hại cô ấy nữa” Tô Thanh Kiều quay đầu lạnh nhạt nó Lệ Đình Phong cầm thuốc vào phòng bệnh, tình huống hiện tại của Thẩm An Nhiên đã khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là không điên cuồng kêu gào như trước mà thôi.

Y tá ngồi ở bên giường đút cháo, giống như hôm qua, Thẩm An Nhiên ngoại trừ há mồm nuốt cháo ra thì không còn biểu tình và động tác dư thừa nào.

Tim Lệ Đình Phong run lên, bước chậm tới bên giường bệnh, thấy trong tay y tá đang bưng cháo, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bữa sáng đó, bệnh viện này mỗi ngày đều có người tới tặng cháo, đây là cháo diếp cá với thịt”
Rễ diếp cá cũng chính là cỏ ngư tinh, Lệ Đình Phong vừa nghe thấy sắc mặt nhất thời thay đổi, hàm dưới căng cứng: “Cô ấy không thích ăn cỏ ngư tỉnh”
Thẩm An Nhiên không thích ăn những đồ có mùi vị khác thường, ví dụ như chao đậu phụ, sầu riêng, ốc nước ngọt cộng với cỏ ngư tỉnh, những thứ này cô ấy đều không ăn.

Ở trong mắt người khác những món đó rất ngon, cô ấy đã thử rồi nhưng không thể chịu nổi, mỗi người đều có khẩu vị riêng, trái ngược với Lệ Đình Phong mà nói, cô ấy đã coi là tốt rồi.


Y tá ‘À?” một tiếng, hơi giật mình nói: “Tôi không biết, hôm qua tôi cũng mua cái này, cô ấy ăn hơn phân nửa.”
Y tá khéo tay bưng cháo, tay kia cầm thìa múc cháo đưa đến giữa không trung, bị câu nói Lệ Đình Phong vừa nói khiến cô khó xử buông.

không được mà cầm cũng không xong, “Đừng đút nữa, tôi ra ngoài mua gì đó.

Y tá nhắc nhở: “Cô ấy ăn kiêng, có một số thứ không thể ăn”
“Trên tường bên trong phòng bệnh có dán một danh sách những món đồ kiêng, Lệ Đình Phong nhìn thoáng qua liền biết đại khái nên mua cái gì cho Thẩm An Nhiên rồi.

Đồ ăn mang đi nhanh chóng được chuyển tới, Lệ Đình Phong bưng chén giống như y tá vừa làm, thử độ nóng rồi đút tới miệng cô ấy..