Trợ lý Hi Ngữ có chút khó chịu. Hạ Mật cũng hơi quá đáng rồi, đã vậy còn công khai khiêu khích.

"Chị An Nhiên, chị đừng để ý đến cô ta, cô ta đang đố kị vì chị trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô ta!" Hi Ngữ trừng bóng lưng Hạ Mật, sau đó quay đầu an ủi Đường Hướng Noãn.

Đường Hướng Noãn vốn không để chuyện này trong lòng. Cô mỉm cười tỏ vẻ không sao.

Trong phần diễn giữa cô và Hạ Mật có một đoạn Hạ Mật giơ tay đánh cô. Những cảnh diễn trước đó đều diễn rất thuận lợi, mãi đến chỗ này...

"Bốp —— "

Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, mặt Đường Hướng Noãn vì bị đánh mạnh mà lệch hẳn sang một bên.

Tất cả nhân viên làm việc ở đây đều ngẩn ra. Không khí tựa như ngưng đọng lại.

"A, xin lỗi, tôi không cẩn thận đánh xuống thật." Kẻ cầm đầu bày ra vẻ mặt vô tội.

Đường Hướng Noãn hít sâu một hơi. Một tát này cũng không nhẹ, không giống như đùa giỡn.

Mặt cô đau rát, dường như đã sưng lên.

Hi Ngữ chạy tới. Cô ấy bắt đầu bênh vực cho Đường Hướng Noãn: "Sao cô có thể như vậy? Cô đã là diễn viên lâu năm, sao có thể phạm phải sai lầm như vậy!"

Hai tay Hạ Mật khoanh tay trước ngực, dáng vẻ kiêu căng liếc nhìn Hi Ngữ: "Con nhóc không hiểu quy củ này nhảy từ đâu ra vậy, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không!"

Hi Ngữ cắn môi. Đúng là thân phận của cô ta không có tư cách chống đối Hạ Mật như vậy.

Đường Hướng Noãn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hi Ngữ, trấn an cô ta, sau đó cô lạnh lùng nhìn về phía Hạ Mật, giọng nói không cao không thấp, lại vừa lúc truyền vào trong tai tất cả mọi người ở đây.

"Không sao, dù sao thì không phải người nào cũng có hàm dưỡng cao như vậy."

Hạ Mật nhíu cặp mày liễu, cô nói vậy không phải có ý chỉ mình tố chất thấp sao?

Đạo diễn thấy hẳn không có chuyện gì lớn, bèn khoát khoát tay tuyên bố: "Được rồi được rồi, mọi người tiếp tục đi!"

Chỉ chốc lát sau, vậy mà nơi đây lại một lần nữa vang lên tiếng bạt tai thanh thúy.

Mặt Đường Hướng Noãn lại bị đánh lệch qua một bên, trên mặt hồng hồng, có dấu bàn tay rõ ràng.

Hạ Mật nhìn nhìn tay mình, thờ ơ nói: "Tôi cảm thấy với diễn viên tận tâm tận lực như An Nhiên, cảnh diễn này nên thật đánh, như vậy mới đủ chân thật."

Ở đây lặng ngắt như tờ, ngay cả đạo diễn cũng không nói gì thêm.

Khóe miệng Hạ Mật cong lên, vô cùng đắc ý nhìn gương mặt đã sưng vù của An Nhiên.

"Đạo diễn, tiếp tục đi."

Đáy mắt Hạ Mật thoáng qua một tia âm tàn. An Nhiên dám chửi cô ta có tố chất thấp ngay trước mặt tất cả mọi người, nói rõ An Nhiên muốn đối đầu với cô ta.

Một người mới xuất đạo lại dám cuồng vọng kêu gào với cô ta như thế.

Vậy cô ta sẽ để cô nhìn cho kỹ, tới cùng ai mới là chị đại trong nghề!

"Tốt, đến, tiếp tục!"

Lại bắt đầu, vẫn là lấy tiếng bạt tai kết thúc.

Hạ Mật quyệt miệng giả mù sa mưa nói: "Ai, tôi cảm thấy mới vừa rồi tôi diễn chưa tốt, đạo diễn, lại một lần nữa đi."

Diễn viên chủ động yêu cầu diễn lại một lần nữa, dường như Hạ Mật đã chơi nghiện rồi.

Phương Hoa có chút không nhìn nổi. Ông ta gấp kịch bản lại, tuyên bố: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi."

Hạ Mật còn có chút chưa thỏa mãn, thế nhưng nếu đạo diễn đã nói như vậy rồi, cô ta cũng không tiện nói gì nhiều.

Hạ Mật cười nhạo nhìn Đường Hướng Noãn, sau đó đi lướt qua từ bên người cô.

Tư thái cao ngạo như chỉ hận không thể hếch mũi lên trời.

Hi Ngữ lao đến đau lòng hỏi: "Chị An Nhiên, chị không sao chứ? Cô ta thật quá đáng, vì sao chị không hoàn thủ?"

Mặt đã sưng thành như vậy rồi, thật khiến người ta nhìn mà đau lòng.

An Nhiên lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên cô bị người khiêu khích như vậy kể từ khi cô xuất đạo tới nay.