Đường Hướng Noãn nhìn sắc mặt anh, sau đó lập tức nghĩ đến “khuôn mặt xinh đẹp động lòng người” của mình hiện tại, trong lòng chỉ có suy nghĩ muốn chết quách đi cho xong.

“Diệp Thành, cậu tìm được động vật kỷ Jura này ở đâu ra thế?” Nam Diệc Sâm sờ sờ cằm, khá hứng thú nghiên cứu Đường Hướng Noãn.

“…” Đường Hướng Noãn giật giật khóe miệng. Anh ta rõ ràng đang ngầm mắng cô đây mà!

Nam Diệc Sâm vẫn nhìn Đường Hướng Noãn chằm chằm khiến cô phải nhíu chặt lông mày.

Nếu là ngày thường, cô đã chả thèm khách sáo mà phản pháo lại rồi, khổ nỗi…

“Đây là bạn của Mộng Mộng.” Tề Diệp Thành hơi lúng túng. Tên Nam Diệc Sâm kia sao không nể mặt con gái người ta tí vậy, cho dù khuôn mặt cô nàng này kì dị thật thì cũng phải giữ phong độ đàn ông chút chứ!

Nam Diệc Sâm nghe xong lại nhìn về phía Tề Diệp Thành: “Cậu kiếm bạn này đâu ra vậy?”

Lý Hạ Mộng trừng mắt nhìn anh. Đồ độc mồm độc miệng!

Hiện tại Nam Diệc Sâm nói như vậy, có lẽ thứ chờ cô ấy ở nhà sẽ là một trận phạt tàn khốc…

Song nhắc tới cũng lạ, sao hôm nay Đường Hướng Noãn lại không có phản ứng gì nhỉ? Đây đâu giống tác phong thường ngày của cô…

Đường Hướng Noãn thầm huých khẽ Lý Hạ Mộng một cái: “Mình đi trước đây.”

“Sao thế?” Lý Hạ Mộng nghi hoặc nhìn cô. Mới nãy không phải còn lôi kéo mình nói muốn đi ăn chực ư? Sao đột nhiên lại đổi ý rồi?

Chẳng lẽ bị Nam Diệc Sâm chọc tức thật?

Đây có còn là tiểu thư Đường cá tính nữa không?!

Đường Hướng Noãn không giải thích thêm gì, chỉ đẩy cô ấy đi.

“Ơ kìa, sao hai người lại đi thế?” Tề Diệp Thành vội vàng tính gọi hai cô lại.

Đường Hướng Noãn gần như là chạy mất dép, đây là lần đầu tiên cô chật vật như vậy.

Tề Diệp Thành liếc Nam Diệc Sâm rồi thở dài: “Ài, sớm biết vậy không lại đây chào hỏi cậu cho rồi, vất vả lắm tôi mới hẹn được cô ấy một bữa, cậu xem cậu mới làm chuyện tốt gì đi!”

Nam Diệc Sâm cười nhạo nhìn anh ta: “Hiệu suất kém thế, hơn năm rồi mà chưa cưa đổ người ta nữa?”

“Đáng ra hôm nay xong rồi đấy, đều tại cậu cả.” Tề Diệp Thành oải hết cả người, lần này thất bại, lần sau muốn hẹn người ta càng khó hơn.

Nam Diệc Sâm chẳng cảm thấy áy náy chút nào, lại chợt nhớ tới khuôn mặt trang điểm đến cảnh giới chỉ có thần tiên mới đỡ được kia, đột nhiên cảm thấy hơi hơi quen mắt, nhất là cặp mắt, chả ăn nhập gì với khuôn mặt cả.

“Diệp Thành, mới nãy cậu bảo cô gái kia tên gì nhỉ?” Nam Diệc Sâm thình lình hỏi.

“…” Tề Diệp Thành trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu bạn của mình, vẻ mặt có chút không dám tin.

“Đừng bảo tôi là… cậu thích người ta nhé?”

Bóng hồng xinh đẹp bên cạnh Nam Diệc Sâm nhất thời cảnh giác, ôm cánh tay anh nũng nịu: “Cậu Tư, cậu hỏi tên con nhỏ xấu xí kia làm gì thế, lại đây nào, chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi.”

Nam Diệc Sâm cau mày lại, vẻ mặt cô gái cứng đờ, nhất thời ngậm miệng câm như hến.

Anh lại chuyển tầm mắt sang phía Tề Diệp Thành. Bạn tốt bị nhìn đến hơi ngẩn ra, thầm nghĩ cậu ta để ý thật hả?

“Ặc, tôi cũng không biết đâu, hình như Mộng Mộng gọi cô ấy là… Hướng Noãn?”

Nam Diệc Sâm lại nhíu chặt mày, Hướng Noãn?

Chẳng lẽ cô chính là Đường Hướng Noãn?

“Cậu Tư? Cậu Tư cậu đi đâu vậy?” Cô gái thấy anh đột nhiên rời đi thì vội vàng kêu lên.

Bên kia, Lý Hạ Mộng bị Đường Hướng Noãn kéo đi một mạch, hôm nay cô ấy đi xem mắt nên đặc biệt đeo giày cao gót, lúc này lại bị bạn thân lôi đi vù vù, đúng là khổ quá chừng mà.

“Hướng Noãn, Hướng Noãn à, cậu đi chậm một chút được không? Cậu bị làm sao vậy?”

“Gặp quỷ.” Đường Hướng Noãn lạnh lùng nhả ra một câu, trực tiếp nhét Lý Hạ Mộng vào trong xe.

Lý Hạ Mộng thấy động tác gấp gáp của cô bạn thì yên lặng thắt dây an toàn.