Sau khi bác sĩ Hà rời đi, Từ Thiên Phương khó nhọc đứng lên, cô đưa tay muốn lấy ly nước trên bàn, nhưng bất chợt trước mắt cô trở nên tối sầm lại.

" Xoảng!" Ly nước từ trên tay Từ Thiên Phương rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, cả cơ thể cô cũng tự nhiên vô lực mà khụy xuống.

" Phương Phương, em làm sao vậy?" Ngay lúc cô sắp ngã xuống sàn, Cung Trạch đã kịp lúc chạy tới, hắn vội vàng đỡ cô đứng lên.

" Không sao, chỉ là chóng mặt chút thôi, em nằm nghĩ một lát là khoẻ lại ngay!" Từ Thiên Phương thở mạnh đáp, cơ thể cô lúc này cảm thấy vô cùng nặng nề.

Cung Trạch nhanh chóng đỡ cô trở lại giường ngủ, sau đó hắn ra ngoài gọi người hầu vào dọn dẹp, còn tiện tay mang cho cô một ly nước khác. Từ Thiên Phương lúc này thấy mắc nợ hắn, nhưng cô cũng không biết làm sao để từ chối.


" Được rồi, em ngủ một lát đi, anh không làm phiền em nữa!" Cung Trạch đứng lên nhìn cô ôn hòa nói.

" Cung Trạch, cảm ơn anh nhiều lắm! Mặc dù em không thể đáp lại tình cảm của anh, bởi vì em xem anh giống như anh trai của mình vậy! Anh cho em cảm giác ấm áp của gia đình, của anh trai dành cho một đứa em gái, đó là điều tuyệt vời nhất đối với em!" Từ Thiên Phương đột nhiên bắt lấy cánh tay của hắn nói.

" Em..." Cung Trạch trong phút chốc

cảm thấy mềm lòng, hắn lên tiếng muốn nói thêm gì đó, nhưng điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Nhìn thấy số điện thoại ở trên màn hình, hắn vội vàng đi ra ngoài nghe máy.

" Cung Trạch, đã hai tháng rồi, khi nào anh mới xử lý xong Từ Thiên Phương? Tôi sắp không chờ nổi nữa rồi!" Người gọi đến là Đông Phương Ngọc Châu, cô ta là người đã đứng sau hắn.

" Yên tâm, sắp thu lưới rồi! Bẫy rập tôi đã giăng xong cả, bảo đảm một tuần sau sẽ xong nhiệm vụ! Diamond sẽ là của cô, Từ Thiên Phương và hai đứa trẻ cũng sẽ biến mất không có dấu vết nào!" Cung Trạch nhìn gói thuốc bột trong tay mình, hắn nở nụ cười độc ác đáp.

Hoá ra tất cả đều là giả dối, hắn tiếp cận Từ Thiên Phương chính là vì muốn thay Đông Phương Ngọc Châu hại cô. Đúng là dò sông dò biển dễ dò, đố ai lấy thước mà đo được lòng người.

" Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh, nếu như anh không làm được, thì bạn gái của anh cũng đừng hòng mà sống sót, nên nhớ là cô ta không chờ được lâu nữa đâu!" Cô ta hăm dọa hắn.

Tắt điện thoại gương mặt của Cung Trạch trở nên âm trầm, hắn là đã có bạn gái ở nước Y rồi, nhưng cô gái đó đang bị bệnh, mà chỉ có Đông Phương Ngọc Châu mới có thể cứu được. Vậy nên hắn đã trở thành tay sai của cô ta, giúp cô ta làm không ít chuyện xấu xa.


" Phương Phương, thật xin lỗi em, nhưng anh phải cứu cô ấy!" Hắn nghiến răng kiên định nói khẽ, lúc nãy hắn còn muốn tha cho mẹ con cô một con đường sống, nhưng bây giờ thì hết rồi.

Hai tháng qua hắn đã bẫy Alice rất nhiều, cũng lợi dụng sự tin tưởng của Từ Thiên Phương mà triển khai nhiều công trình không đạt yêu cầu. Bây giờ là lúc hắn lật bài ngửa rồi, đòn cuối cùng này Từ Thiên Phương có là thần thánh cũng không đỡ được.

Cung Trạch rút điện thoại ra, hắn lại gọi điện thoại cho ai đó, có thể thấy được vẻ mặt đắc thắng của hắn rõ ràng.

Hắn xuống bếp chuẩn bị sữa cho cô như thường ngày, lần này hắn cho thuốc mạnh hơn rất nhiều, chỉ cần như thế thì Từ Thiên Phương sẽ ngoan ngoãn nghe lời của hắn.

" Đừng trách anh, hãy trách bản thân em đã đắc tội với loại người thâm độc như Đông Phương Ngọc Châu!" Lắc nhẹ ly sữa trong tay, hắn nhếch môi nói.

Từ Thiên Phương lúc này không hề biết cô sắp gặp nguy hiểm, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy cồn cào không yên.

" Sao hôm nay cảm thấy khó chịu vậy?"

Vừa lúc Cung Trạch đẩy cửa đi vào phòng, hắn vẫn bày ra gương mặt hiền lành trước mặt cô, cẩn thận giúp cô uống hết ly sữa kia. Sau khi đã giúp cô uống hết sữa, hắn đứng thẳng lên đưa tay chỉnh lại quần áo, rồi xoay người bước về phòng mình.

Chỉ mười phút sau, Từ Thiên Phương lại bắt đầu chóng mặt, đầu lại đau giống như búa bổ, cô ôm lấy đầu kêu lên.

" Ahhhh, đau quá! Tại sao lại đau như vậy chứ?" Trước mắt Từ Thiên Phương trở nên mơ hồ, xung quanh trở nên lộn xộn xoay vòng.


Chờ có như thế, Cung Trạch lại mở cửa đi vào, nhưng trên tay hắn lúc này đã có thêm một tập hồ sơ dày.

" Phương Phương, nghe anh nói này, đừng gây hại cho bản thân nữa, nhìn anh đi!" Hắn giữ chặt bả vai của cô nói lớn.

" Cung Trạch, em khó chịu lắm, đau đầu và chóng mặt nữa!" Cô như một đứa trẻ nhìn hắn đáp.

" Anh biết mà, nghe lời anh, chỉ cần em ký tên vào đây thì anh sẽ giúp em!" Hắn không hề quan tâm đến sự đau đớn của cô, mà lập tức đưa đống giấy tờ bắt cô ký vào.

Giọng nói của Cung Trạch bây giờ với cô giống như mệnh lệnh vậy, Từ Thiên Phương không khống chế được lý trí mà ký vội vào những tờ giấy kia. Mỗi một tờ được ký xong, Cung Trạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cho đến tờ giấy cuối cùng, hắn liền cảm thấy cơ thể như giải thoát khỏi thứ gì đó nặng nề.

Thứ cần lấy đã lấy được, hắn liền tiêm vào người cô một liều thuốc mê, khiến cô rơi vào giấc ngủ sâu. Giải quyết tất cả xong rồi, hắn cầm tài liệu đi ngay trong đêm.