Hoàng Phủ Thiên Kỳ đưa mắt nhìn bà ấy, anh cũng đoán được đây là người mà Từ Thiên Phương đã nhắc đến, là mẹ của cô.

" Tôi là bạn của cô ấy!" Anh đứng lên, nhẹ giọng trả lời.

" Bạn? Bây giờ tôi có chuyện cần nói với con gái, phiền cậu ra ngoài đi!" Lâm Lạc Na nở nụ cười khinh thường đáp.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ không thích bà ấy, anh liền đi thẳng ra ngoài, đóng cửa phòng cô lại. Người hầu bên ngoài thấy anh đi ra, bọn họ vội vàng giữ anh lại.

" Hoàng Phủ thiếu gia, xin anh hãy ở lại đây một chút đi! Bà chủ đang tức giận, bà ấy chắc sẽ không tha cho tiểu thư đâu!" Bọn họ khẩn khoản nài nỉ anh.


" Bà ấy là mẹ của cô ấy cơ mà, không lẽ cô ấy đã bị bệnh như thế, còn có thể ra tay hay sao?" Anh thắc mắc trả lời, dù không quan tâm đến con cái, nhưng anh không nghĩ đến một người làm mẹ có thể đánh con, khi con đang bị bệnh được.

" Vậy là cậu chưa biết rồi! Từ lúc chúng tôi về đây làm việc, phu nhân vẫn không không thoải mái với tiểu thư, bà ấy có thể đánh cô mọi lúc mọi nơi!"

" Ầm!" Lời người giúp việc vừa nói xong, bên trong phòng đã vọng ra một âm thanh lớn, làm tất cả mọi người đều giật mình.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này có thể tin lời mọi người rồi, anh quay lại mở cửa ra, thì nhìn thấy Từ Thiên Phương đang nằm vật trên đất. Cô yếu đến nổi chẳng thể tự ngồi dậy, mà Lâm Lạc Na kia không hề có ý muốn giúp con gái.

" Bà đang làm cái gì vậy?" Anh vội chạy đến đỡ cô đứng lên.

" Mày không cần phải giả vờ làm gì! Mau mang sợi dây chuyện Ngọc Bích kia về cho tao, bằng không đừng mơ mà sống yên ổn!" Bà ta không thèm liếc nhìn đến Hoàng Phủ Thiên Kỳ, mà chỉ thẳng mặt con gái nói.

" Cái gì là của mẹ chứ?...Tất cả tài sản của Từ Gia, đều là của con...mẹ không phải đã quên đi?" Từ Thiên Phương lúc này đã tỉnh táo lại một chút, cô đau đớn nhìn bà ấy nói.

" Con nhớ... lúc luật sư đọc di chúc, mẹ cũng đã ở đó mà! Ngoài những thứ ba tặng cho mẹ và một căn biệt thự cao cấp ra, thì mẹ không có bất cứ một thứ gì cả!"

Lâm Lạc Na nghe cô nói mà muốn phát điên, đây là cố tình chọc vào vảy ngược bà ta mà.

" Phản rồi! Từ Thiên Phương, mày được lắm! Hôm nay lại còn muốn đem di chúc của lão già kia ra mà hù doạ tao? Xem ra hôm nay tao phải đánh cho mày tỉnh rồi!" Bà ấy thở mạnh nói, rồi lao vào muốn ăn thua đủ với cô.

" Từ phu nhân, tôi nghĩ bà nên dừng lại rồi! Dù bà có là ai đi nữa, cũng không thể đánh cô ấy đâu! Đặc biệt là khi cô ấy không làm gì sai quấy với bà!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhanh tay giữ bà ấy lại, anh đanh giọng nói.


" Đây là chuyện của nhà tôi, không phải chuyện của cậu, mau tránh ra cho tôi!" Bà ấy trợn mắt hung dữ hét lên.

" Nếu tôi vẫn muốn quản thì sao?" Anh không hề sợ hãi đáp.

" Cậu..."

" Honey à, em làm cái gì mà lâu vậy? Làm người ta chờ nãy giờ!" Đúng lúc này một tên đàn ông diêm dúa đi vào trong, hắn là tiểu tình nhân của bà ấy đi.

" Bà đưa hắn ta đến đây sao? Cút! Mau bảo hắn cút cho tôi!" Từ Thiên Phương mắt nhìn thấy hắn lại vô cùng tức giận, cô trừng mắt nhìn bà ấy kêu lên.

Đây là nhà của ba cô mà, sao bà ấy có thể mang loại người bẩn thỉu này về đây chứ? Khi còn nhỏ mặc dù ba không thường xuyên trở về nhà, nhưng ông ấy vẫn rất yêu thương cô. thường xuyên dẫn cô đến công ty để chơi. Vậy nên dù bà ấy không thích ba, thì cô vẫn rất thương ông ấy.

" Hừ, tao cũng không muốn ở lại đây! Cho mày thời gian một tháng, nếu không mang sợi dây chuyền về cho tao, thì tao sẽ đến công ty nói chuyện với mày!" Lâm Lạc Na hung hăng nói, rồi bước ra kéo tên phi công kia rời đi.

Từ Thiên Phương quá sức mệt mỏi, cô ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm lấy mặt khóc nức nở.

" Tiểu thư, cô đừng khóc nữa!" Người hầu thấy thương cô, nên liền đi đến an ủi.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này mới thấy cô quả nhiên rất đáng thương, làm sao mà một cô gái có thể mạnh mẽ như vậy chứ. Trong lòng anh lúc này dâng lên một cảm giác lạ, anh sao lại muốn bảo vệ cô chứ.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ lắc đầu, anh đánh bay cái ý nghĩ kỳ lạ kia.


Ngồi trên giường ngủ, Từ Thiên Phương cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô không biết nên làm thế nào cho phải đây. Giá như ba và ông nội cô còn sống, vậy thì hai người họ sẽ nói cho cô biết cô nên làm cái gì.

" Đã khoẻ hơn nhiều chưa? Ăn chút canh đi, món này sẽ giúp cô giải cảm!" Lúc này Hoàng Phủ Thiên Kỳ đi vào, anh mang cho cô một chén canh nóng hổi, này là do anh tự tay nấu.

Đây là món mà khi ở nước Y, mỗi lần anh vì luyện tập nhiều mà đổ bệnh, hoàng hậu sẽ tự tay nấu cho anh ăn.

" Cảm ơn anh! Chuyện lúc sáng để anh chê cười rồi!" Từ Thiên Phương nhận lấy bát canh, cô gượng cười nói.

" Lúc sáng xảy ra chuyện gì cơ? Tôi không biết!" Anh lắc đầu đáp.

Từ Thiên Phương nở nụ cười nhẹ, xem ra anh cũng là một người hiểu chuyện, người cô nhìn trúng đúng thật là không làm cô phải thất vọng. Lúc này đây cô cảm thấy anh rất tốt, có thể là một người đáng dựa dẫm.