Anh bước vào trong phòng bao 302.

Trình Hán Nam nhanh chóng cung kính giúp anh kéo ghế ra.

Lôi Đình Lệ chậm rãi ngồi xuống, ngón tay thì gõ nhẹ trên bàn, trong lòng không tập trung.

“Lôi Tổng, anh muốn ăn gì?” Trình Hán Nam cúi gập lưng đưa quyển menu lên.

Lôi Đình Lệ không đón lấy menu, mà nhìn thẳng vào Trình Hán Nam, ánh mắt sâu thẳm, khiến người phía đối diện cảm thấy không lạnh mà run.

Trong lòng Trình Hán Nam có chút sợ hãi, cười khan, cẩn thận hỏi: “món ăn ở đây lẽ nào không hợp khẩu vị anh? Hay là chúng ta đổi sang nhà hàng khác, Lôi Tổng có thích nhà hàng nào không?”

“Trì Ngữ Mặc không có liên hệ với anh?” Lôi Đinh Lệ lạnh lùng nói.

“Đã liên hệ rồi, tôi nói với cô ấy rồi, không cần phải ra tòa, đàm phán hòa giải là được, tất cả đều làm theo sắp xếp của anh mà nói.”

“Thật không? Cô ta không yêu cầu gặp mặt anh sao?” Lôi Đình Lệ hoài nghi nói.

“Có yêu cầu rồi, không phải là do tôi vội đi gặp ngài sao, nên đã từ chối gặp mặt cô ta, nhưng tôi đã nói rồi, tôi ở phòng 302 ở Thanh phong Các” Trình Hán Nam giải thích.

Lôi Đình Lệ cầm lấy quyển menu mà anh ta đưa qua, lật qua hai trang, trong ánh mắt tỏ ra sự bực bội khó chịu, rồi gập lại, ném quyển menu lên bàn nói: “gọi cô ta tới đây”

“Ồ, vâng!” Trình Hán Nam trả lời, lập tức gọi điện thoại đi.

Trì Ngữ Mặc nhìn thấy là cuộc gọi của Trình Hán Nam, “xin chào, Trình Tổng”

“Không phải cô muốn gặp tôi sao? Tôi ở phòng 302 Thanh Phong Các, cô đến đây đi.”

Trì Ngữ Mặc có chút suy tư nhìn ra phía cánh cửa.

Trình Hán Nam đã nói muốn đàm phán hòa giải rồi, còn có bắt buộc phải làm giám định ADN không?

Không cần quản như thế nào, cứ gặp mặt anh ta trước đã quyết định sau.

“Được, bây giờ tôi sẽ đến” Trì Ngữ Mặc tắt điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” Từ Ích Nguyên rót thêm nước cho Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc mỉm cười hì hì đẩy chiếc ghế ra, “học trưởng, có lẽ em cần phải ra ngoài một chút xíu, một lát nữa em sẽ quay lại.”

“Ừm?”

“Chỉ một lát thôi” Trì Ngữ Mặc khẳng định nói, đến túi xách cũng không mang theo, đi sang gõ cửa phòng 302.

Trình Hán Nam vừa mở cửa.

“Trình Tổng” Trì Ngữ Mặc chào hỏi, nhìn thấy ở nét mắt khó chịu của Lôi Đình Lệ.

Anh ta đang ngồi ở vị trí chính giữa ghế chủ tọa, nhìn lướt qua chiếc điện thoại.

Chẳng trách cô lại gặp Trình Hán Nam ở Thanh Phong Các, thì ra Trình Hán Nam nói vị khách quan trong chính là anh ta à.

“Lôi tổng! Trì Ngữ Mặc đến rồi” Trình Hán Nam cười nói.

Lôi Đình Lệ lạnh nhạt nhìn Trì Ngữ Mặc, xa xăm trong ánh mắt của anh không có một chút dao động, liếc xuống phía chiếc ghế, trầm giọng nói: “ngồi!”

Trì Ngữ Mặc không biết Lôi Đình Lệ gọi cô đến đây để làm gì..

Cô căng thẳng lo lắng ngồi xuống, cách anh ta ba chiếc ghế, ngồi khá xa chút.

Trong mắt của Lô Đình Lệ không vui, đẩy quyển menu về phía trước mặt cô, đơn giản nói một chữ, “gọi.”

“Tại sao thế?” Trì Ngữ Mặc không hiểu.

“Cô nghĩ thức ăn mình nấu có thể ăn hay sao?” Lôi Đình Lệ cau mày hỏi lại.

“Là không quá dễ ăn lắm” cô thành thực, “nhưng mà, anh muốn mời tôi ăn sao?”

“Cô nghĩ nhiều rồi, gọi món xong, thì mang đến nhà cho bà nội tôi” Lôi Đình Lệ dặn dò.

“Việc này à, cái đó, Lôi Tổng, ngại quá, tôi hôm nay không qua nhà bà nội anh, Lão thái thái kêu tôi về nhà lấy hành lý, hôm nay không phải đi, chuyện này, chỉ có thể làm phiền Lôi Tổng tự bản thân mang qua” Trì Ngữ Mặc lập tức đứng dậy.

Cô ngoảnh về phía Trình Hán Nam nói, “Trình Tổng, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một vài câu.”

Trình Hán Nam cẩn thận ánh mắt lén lút nhìn về phía Lôi Đình Lệ.

Nét mặt Lôi Đình Lệ càng trở nên lạnh lùng, toàn thân như phủ một lớp băng giá, không nói gì.

Trình Hán Nam nghĩ rằng Lôi Đình Lệ cho phép, gật đầu, cùng Trì Ngữ Mặc đi ra cửa.

“Trình Tổng, anh thật sự định đưa cho thân chủ của tôi 1000 vạn sao?” Trì Ngữ Mặc cười mỉm hỏi.

“Đúng.”

Trì Ngữ Mặc vỗ vỗ vai của Trình Hán Nam, “vậy đợi sau khi tôi liên lạc với thân chủ của tôi xong, muộn chút sẽ trả lời anh”

“Ừ” Trình Hán Nam có chút ngập ngừng, tính tò mò hỏi: “cô với Lôi Tổng quan hệ như thế nào thế?”

“Tôi là bảo mẫu của bà nội anh ta, vậy nhé Trình tổng, liên hệ sau nhé” Trì Ngữ Mặc gật đầu, không muốn nói nhiều.

“Được!” Trình Hán Nam có lẽ nhận thấy cần phải nhanh chóng trở lại tiếp đón Lôi Đình Lệ, thì không có chần chừ chậm trễ, đẩy cửa đi vào

Trì Ngữ Mặc qua khe cửa đụng phải cái nhìn sắc bén của Lôi Đình Lệ, cô cảm thấy sống lưng phát lạnh

Cô không phải đã đắc tôi với anh ta rồi chứ?

Tên này, đúng là đồ nhỏ mọn.

Trì Ngữ Mặc trở về phòng bao 301.

Từ Ích Nguyên giúp cô kéo ghế ra, cười đùa nói: “đi làm chuyện gì rồi, lúc ra cao hứng lẫm liệt là thế, trở về lại cúi đầu đầy u ám, gà trống đi đấu bị đánh bại rồi sao?”

Trì Ngữ Mặc ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “đụng phải một tên bá vương tranh đấu, em cũng chỉ có nước đành chịu thua bái phục thôi.”

“Vẫn còn người sức mạnh chiến đấu mạnh hơn em sao?” Từ Ích Nguyên trêu chọc nói.

“Ở đâu cũng có người cao hơn mình, học trưởng kiến thức của anh có chút hạn hẹp rồi” Trì Ngữ Mặc từ trong túi lấy ra một cái phong bì, từ trong bỏ sợi tóc của Trình Hán Nam vừa mới lấy được vào trong phong bì đó, đưa cho Từ Ích Nguyên nói, “học trưởng, phiền anh giám định giúp em cái này”

Từ Ích Nguyên đưa tay nhận lấy cái phong bì đó, “trước tám giờ sáng mai sẽ thông báo kết quả cho em.”

Trì Ngữ Mặc chắp tay lại, “cảm ơn học trưởng, anh thật là một người rất rất tốt.”

“Sang tuần sau anh có một buổi họp lớp, bọn họ kêu anh phải mang theo bạn gái đi cùng, giúp anh diễn một chút nhé” Từ Ích Nguyên mở lời nói.

“Bây giờ đang thịnh hành thuê bạn gái hay sao. Em tuần trước cũng mới giúp người ta giả dạng.”

“Không đồng ý?”

Trì Ngữ Mặc nghĩ anh ta vừa mới đồng ý giúp cô một việc, cô từ chối, không phải là vô tình lắm sao, “hy vọng em không làm anh mất mặt.”

“Không đến mức đó, thứ bảy tuần sau anh đến đón em nhé.”

“Vâng, liên hệ điện thoại cho em” Trì Ngữ Mặc dùng thuật ngữ tay giống điện thoại giơ lên.

Một giờ sau

Cô và Từ Ích Nguyên từ trong phòng bao đi ra.

Từ Ích Nguyên cảm thấy sau lưng có người bước rất nhanh đến, theo phản cạ anh chộp lấy cánh tay của Trì Ngữ Mặc, kéo đến bên mình.

Lôi Đình Lệ từ bên sườn cô bước lướt qua, cau mày, u ám quay đầu nhìn cô một cái, sắc mặt vô cùng không vui, sự giận dỗi như đang bùng nổ trong đôi mắt, không nói một lời nào, bước thật nhanh hướng ra bên ngoài.

Trình Hán Nam ở trước cửa nhìn phía sau lưng của Lôi Đình Lệ.

Anh ta cảm nhận được giữa Lôi Đình Lệ và Trì Ngữ Mặc nhất định có chuyện gì đó, bằng không thì, Lôi tổng sẽ không vì nghe thấy tiếng mở cửa của phòng bên cạnh, ngay lập tức đứng dậy rời đi như thế.

Anh nhất định không thể đắc tội Trì Ngữ Mặc mới được.

Trì Ngữ Mặc bị ánh mắt sắc lạnh của Lôi Đình Lệ dọa cho trong lòng liền rợn người, có một dự cảm không lành, tên này là tính toán từng li từng tý.

“Người đó, là Lôi Đình Lệ?” Từ Ích Nguyên hỏi.

“Ừ... hình như vậy, có chút nóng nảy, đúng không?” Trì Ngữ Mặc quá hoảng loạn hoang mang, không để ý tới việc Từ Ích Nguyên vẫn đang ôm cô.

“Tốt hơn hết là đừng đắc tội anh ta, một người thân của một người bạn của anh hình như nói sai lời chọc giận anh ta, trong ba tháng, cả một công ty trên thị trường đều bị anh ta làm cho phá sản.” Từ Ích Nguyên nói.

“Không phải chứ?” Trì Ngữ Mặc sắc mặt trắng bệch, “anh ta quá hung dữ như vậy sao”

Cô thực sự sợ hãi rồi, sự tức giận của Lôi Đình Lệ rõ ràng là đối với cô.

Cô là con tôm nhỏ, không cần đến 3 tháng, 3 phút thôi, anh ta có thể nghiền nát cô rồi.

“Hung dữ thì có chút hung dữ, con gái thích anh ta thì không ít, đi thôi, anh đưa em về nhà trước, còn quay lại đơn vị tăng ca.”

“Không cần đâu, em tự gọi xe về được rồi, chuyện giám định ADN, còn làm phiền anh nữa.” Trì Ngữ Mặc gật đầu nói.

Cô không đợi Từ Ích Nguyên nói thêm lời nào, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cầu thang bộ, rốt cuộc ở cửa chính của Thanh Phong Các đuổi kịp theo Lôi Đình Lệ.

“Lôi tổng, tôi làm tài xe cho anh, hộ tống anh về nhà nhé.” Trì Ngữ Mặc mỉm cười nói.