Ngày hôm sau, Lục Cạnh phải đi làm, Trì Y Y cũng phải đi chụp hình.

Hai người cùng dậy, chen chúc trong phòng vệ sinh nhỏ đánh răng rửa mặt.
Trì Y Y đánh răng, nhìn Lục Cạnh cũng miệng đầy bọt ở trong gương thì đáy mắt tràn ra ý cười không ngăn chặn được.

Bọn họ ở bên nhau đã hơn một năm, bây giờ mới có thể xem như thật sự có cảm giác yêu đương, giống như những cặp đôi yêu nhau khác.
Ánh mắt Lục Cạnh chạm phải ánh mắt cô trong gương, bị nụ cười của cô lây nhiễm làm tâm trạng rất tốt.

Anh vội vàng súc miệng, ôm Trì Y Y cầm sữa rửa mặt đang định rửa mặt ở một bên sang, cúi đầu hôn cô.
Trì Y Y ngẩng đầu lên, quấn lấy môi lưỡi dây dưa cùng anh một lát, sau đó mỉm cười né tránh, “Râu anh đâm vào em.”
Trong khoảng thời gian bị “đá”, Lục Cạnh đến cơm nước còn chẳng màng thì nào có tâm trạng cạo râu.

Anh nhìn vào gương, giơ tay sờ sờ râu của mình, xong lại quay đầu sau, khóe môi cong lên, cười không đứng đắn một tiếng rồi nói: “Sao tối qua không chê đâm đau nhỉ? Thoải mái lắm à?”
“Ờ, rất thoải mái.” Trì Y Y không hề ngượng mà hào phóng thừa nhận.
Lục Cạnh nghe vậy thì bụng dưới căng cứng, có phản ứng vào sáng sớm.
Trì Y Y liếc mắt nhìn xuống, bàn tay dính nước búng lên mặt anh một cái, “Anh Lục à, đừng có động dục, để lại chút sức lực đi công trường bê gạch đi.”
Lục Cạnh hít sâu một hơi, vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt.
Phòng trọ của Trì Y Y không dự trữ thức ăn.

Rửa mặt thay quần áo xong, cô trang điểm đơn giản, sau đó lập tức ra ngoài cùng Lục Cạnh, định mua bữa sáng bên ngoài.
Lúc bọn họ đi xuống tầng, đúng lúc gặp Lý Trạch Vi vừa đi làm ca đêm về.

Anh ta nhìn Trì Y Y và Lục Cạnh đang tay nắm tay thì hừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt “Tôi biết ngay mà”, Trì Y Y chỉ cười.
Mới sáng sớm, ngõ Du Dân vẫn còn khá vắng vẻ, chỉ có mấy quán nhỏ mở cửa, bán rau dưa bán thịt chỉ cần một cái bàn là có thể buôn bán.

Có một cặp vợ chồng bán đồ ăn sáng, hàng ngày trời còn chưa sáng đã đạp xe ba bánh đến đầu ngõ buôn bán.
Tối qua Lục Cạnh gọi người lái thuê lái xe tới đây, xe đỗ ở chỗ đỗ xe phía trước.

Anh đi lái xe, Trì Y Y mua hai phần đồ ăn sáng rồi đứng ở đầu ngõ, chờ anh quay đầu xe rồi lên xe.
Thắt dây an toàn xong, Trì Y Y cắm ống hút vào cốc sữa đậu nành còn nóng hổi, duỗi tay đưa tới trước mặt Lục Cạnh, ý bảo anh uống một ngụm.

Động tác đút ăn này hết sức thân mật, trong lòng Lục Cạnh rung động, cực kỳ hưởng thụ mà cúi đầu hút một ngụm sữa đậu nành.
“Anh đưa em tới công ty trước.” Lục Cạnh dẫm chân chân ga, liếc mắt nhìn Trì Y Y một cái, nói: “Nếu là Tôn Nhất Mạn làm khó em thì cứ nói với anh.”
“Anh ra mặt giúp em à?”
“Ừ.”

Trì Y Y cười hì hì, bắt tay anh nói: “Đây là trận chiến của phụ nữ, đàn ông cứ tránh sang một bên, nếu chị ta thật sự làm gì đó với em thì em cũng không phải dạng vừa đâu.”
Lục Cạnh buồn cười với dáng vẻ kiêu căng phách lối của cô, anh khẽ đánh tay lái, lại nói: “Hôm nay chuyển đến chỗ anh luôn nhé.”
“Dạ?” Trì Y Y cắn ống hút nhìn anh, “Em còn chưa thu dọn đồ đạc đâu.”
“Em cứ đi trước, đồ đạc dọn từ từ cũng được.”
“Anh vội vàng muốn sống chung với em như vậy à?” Trì Y Y cười gian manh, “Em nhớ lúc trước anh nói ở chỗ em vì gần công trường mà, sao bây giờ lại thành xa rồi?”
Lục Cạnh khụ một tiếng, nói lý do đàng hoàng: “Em trọ ở phố cổ lại phải tốn thêm tiền thuê nhà, ở chỗ anh thì không cần.”
Trì Y Y cắn một miếng bánh bao, giọng nói mơ hồ: “Tiền thuê nhà trên phố mới chắc đắt lắm nhỉ, nhất là ở khu Nhai Tâm.”
“Anh không rõ lắm.”
“Không phải anh thuê chung cư sao? Hàng tháng không trả tiền thuê nhà à.”
Trì Y Y cố ý chơi xỏ, nhưng không ngờ Lục Cạnh lại gật đầu nói, “Ừ.”
Trì Y Y chần chừ một chút, hỏi: “Tiểu khu anh ở không phải là do bố anh khai thác chứ?”
“Không phải.” Lục Cạnh trả lời cô: “Chung cư đúng là của anh, nhưng không liên quan gì đến Lục Dĩ Hằng, anh đã mua bằng tiền thưởng giành được trong cuộc thi hồi đại học.”
Trì Y Y không hiểu gì, “Cuộc thi gì mà được nhiều tiền thưởng thế.”
“Một cuộc thi thiết kế kiến trúc quốc tế.”
Trì Y Y nuốt thức ăn trong miệng xuống, chợt thấy trên người Lục Cạnh lóe lên ánh sáng lấp lánh của người thành công.

Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng anh chính là công nhân chuyên bê gạch ở công trường, đúng là có mắt như mù.
Lục Cạnh tranh thủ nhìn cô một cái, chân mày hơi nhếch lên, “Nhìn anh như vậy làm gì?”
“Thì đột nhiên cảm thấy anh rất có sức hấp dẫn.”
“Lúc trước không cảm thấy thế à?”
“Trước đây em chỉ cảm thấy anh đẹp trai với nhanh nhạy thôi.”
Lục Cạnh tức đến bật cười.
“Anh thích thiết kế kiến trúc, sao lại vẫn đi làm kỹ sư ở công trường?”
“Lúc trước là muốn tích lũy một chút kinh nghiệm thực tế.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh sẽ mở văn phòng thiết kế kiến trúc của riêng mình.”
Trì Y Y gật đầu, “Ý tưởng hay đấy.”
“Lời thật lòng à?”
“Vâng.” Trì Y Y gật đầu.
“Nhưng làm một mình không đơn giản chút nào, mức độ rủi ro lớn, cũng không nhất định sẽ thành công.”
“Anh vừa có tài vừa có năng lực, nhất định sẽ làm được.”
Lục Cạnh không nhịn được mà cong khóe môi, “Em không khuyên anh đến công ty của Lục Dĩ Hằng à?”
“Chuyện này phải do anh quyết định.” Trì Y Y cắn ống hút nhìn anh, “Em nghĩ anh chỉ để trở thành kiến trúc sư mà thậm chí có thể đến công trường chịu khổ, vậy thì nhất định sẽ không cam tâm trở về làm việc cho bố anh.”
“Không sợ đến lúc đó anh sẽ hai bàn tay trắng à?”
Trì Y Y dùng vẻ mặt cổ quái nhìn anh, “Lúc đầu ở bên anh em đã cảm thấy anh hai bàn tay trắng rồi.”
Lục Cạnh như bị làm cho xúc động, cảm thấy những lời sáng nay cô nói đều cực kỳ dễ chịu, chạm thẳng vào lòng người.

Đến nơi, Lục Cạnh dừng xe trước cửa tòa nhà.

Trì Y Y tháo dây an toàn, xách túi lên, chỉ bữa sáng đặt trên bảng điều khiển, nói: “Anh nhớ ăn nha… Em đi đây.”
“Y Y.”
Trì Y Y quay đầu lại, Lục Cạnh nghiêng người qua bảng điều khiển, nắm cằm cô hôn một cái.
Môi lưỡi quấn quýt dây dưa, khó tách rời một lát, Lục Cạnh buông cô ra, khẽ lau cánh môi cô rồi cười nhẹ nói: “Toàn vị bánh bao.”
Trì Y Y sáp đến gần, đột nhiên hôn anh hai cái, nói bằng giọng điệu bá đạo: “Vị bánh bao thì anh cũng phải thích.”
Lục Cạnh cười xoa đầu cô, “Có việc gì thì gọi cho anh.”
Lúc này Trì Y Y không qua loa lấy lệ, cô gật đầu đáp: “Vâng.”
Xuống xe xong đi vào tòa nhà, Trì Y Y tới studio sớm, cô vào phòng nghỉ cất đồ trước.

Đội chụp hình cũng dần đến đông đủ, trong phòng nghỉ của người mẫu cũng càng lúc càng nhiều người.

Trì Y Y ngồi chờ làm tạo hình, chờ tới chờ lui cũng không chờ được stylish, thế mà lại chờ được người phụ trách bộ phận người mẫu.
Người phụ trách gọi Trì Y Y ra ngoài, nói bởi vì thời gian trước cô xin nghỉ dài hạn nên làm chậm tiến độ, tất cả các buổi chụp hình tiếp theo của cô đã bị hủy bỏ, công ty sẽ sắp xếp một người mẫu khác thay thế.
Trì Y Y sửng sốt, ngay sau đó hỏi: “Là ý của chị Mạn ạ?”
Sắc mặt người phụ trách hiện vẻ lưỡng lự, chỉ gật đầu một cái.
Trì Y Y lập tức hiểu ra, hôm qua Tôn Nhất Mạn nói vẫn còn một thời gian nữa mới đến giai đoạn tuyên truyền, hôm nay lại nói cô làm ảnh hưởng đến tiến độ chụp hình, muốn hủy bỏ công việc của cô.

Chỉ mới một đêm mà thái độ của cô ta đã khác biệt hoàn toàn, chẳng qua là vì Lục Cạnh.
Trở lại phòng nghỉ, Trì Y Y phát hiện mấy người mẫu làm việc cùng đang lén quan sát cô.

Nghĩ các cô ấy cũng nắm được tin tức, giờ đang muốn làm thay công việc của cô.
Tiểu Y có quan hệ tốt nhất với Trì Y Y, cô ấy kéo cô sang một bên, trộm hỏi: “Chị Lỵ vừa vào nói để bọn tôi làm thay công việc của cô.

Có chuyện gì thế, có phải công ty thật sự xảy ra chuyện nên muốn sa thải cô không?”
Trì Y Y cười với Tiểu Y, động viên: “Không đâu, cô sẽ không gặp chuyện gì hết, cứ yên tâm chụp hình cho tốt là được.”
“Vậy cô?”
Trì Y Y ngẫm nghĩ một lát, nói: “Tôi đi lên tầng một chuyến.”
Sáng nay trước khi ra ngoài Trì Y Y đã suy nghĩ kỹ càng.

Công việc là công việc, giữa sếp và nhân viên vốn không cần quá thân thiết, cô chỉ cần làm tốt phần việc của mình mà không cần cố ý lấy lòng Tôn Nhất Mạn, bề ngoài mối quan hệ của hai người không có trở ngại, vậy cũng không phải không thể tiếp tục hợp tác một cách yên ổn.


Nhưng cô không ngờ rằng Tôn Nhất Mạn lại vội vàng nhằm vào cô như vậy, thậm chí không chịu giả vờ giả vịt lấy một chút, xem ra cô ta thật sự đã ghi hận cô.
Trì Y Y hiểu được quy tắc cá lớn nuốt cá bé trong công việc.

Cô có thể việc bị đào thải bởi vì năng lực của mình chưa đủ, nhưng không thể chấp nhận việc người khác gây khó dễ cho cô, mà người này còn là chủ công ty.

Tôn Nhất Mạn muốn làm khó cô, cô không thể im lặng cho qua được.
Lên tầng, Trì Y Y đi thẳng tới văn phòng của Tôn Nhất Mạn thì bị trợ lý của cô ta cản lại.

Trì Y Y giải thích mục đích đến, trợ lý chỉ nói Tôn Nhất Mạn đang bận, không tiện gặp người khác.
Có lẽ Tôn Nhất Mạn đã nhìn thấy tình huống bên ngoài qua cửa sổ.

Trợ lý của cô ta nhận một cuộc điện thoại nội bộ, sau đó lập tức để Trì Y Y vào.
Trì Y Y gõ cửa, sau khi được đồng ý thì đẩy cửa đi vào, lúc này cô vẫn khách sáo gọi một tiếng “Chị Mạn”.
“Ngồi đi.” Tôn Nhất Mạn rất khách sáo, trên mặt cô ta không còn vẻ ấm áp như trước nữa, thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng hờ hững.
Trì Y Y ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tôn Nhất Mạn, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Chị Mạn, tại sao chị hủy công việc chụp hình của em?”
“Lúc trước em xin nghỉ đã làm ảnh hưởng đến tiến độ.”
“Em có thể tăng ca để bắt kịp.”
“Chị không thể để cả đoàn đội chậm trễ các công việc khác chỉ vì mình em được… Em mới về, cứ nghỉ ngơi một thời gian trước đã.”
“Bao lâu?” Trì Y Y hỏi đến cùng: “Chị định để em nghỉ bao lâu?”
“Cái này còn tùy vào việc sắp xếp công việc sau này.”
Trì Y Y nghe cô ta nói đại khái để lừa cho qua thì thấy cực kỳ phản cảm, cô không muốn lá mặt lá trái với cô ta, nói thẳng: “Chị nhắm vào tôi như vậy là bởi vì Lục Cạnh nhỉ.”
Nét mặt Tôn Nhất Mạn nhoáng lên một cái, hỏi: “Cô quay lại với anh ấy rồi?”
“Đúng.”
“Ồ.” Tôn Nhất Mạn cười lạnh, nói tiếp: “Không phải hôm qua cô nói hai người không phù hợp, muốn tìm một người có thể đi tới hôn nhân, giờ nhanh vậy đã đổi ý rồi sao?”
“Lúc trước giữa tôi và anh ấy có chút hiểu lầm, tối qua bọn tôi đã trò chuyện thẳng thắn và giải thích rõ một số hiểu lầm lúc trước, ổn thỏa rồi thì lại tiếp tục ở bên nhau thôi.”
Tôn Nhất Mạn là người thông minh cỡ nào, đương nhiên biết “một số hiểu lầm” trong lời Trì Y Y nói cũng bao gồm cả cô ta.
Sắc mặt cô ta tối sầm, lạnh giọng nói: “Cô biết tôi thích Lục Cạnh nhỉ.”
“Đúng vậy.” Trì Y Y nói đúng sự thật: “Lúc trước đã mơ hồ có cảm giác này, nhưng khi đó chị có bạn trai, tôi cứ tưởng là tôi suy nghĩ nhiều.”
“Triệu Vũ.” Tôn Nhất Mạn khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường từ xoang mũi, “Hồi đại học anh ta theo đuổi tôi bốn năm, tôi chưa một lần đồng ý.

Tôi cứ nghĩ nếu mình tiếp tục kiên trì thì có lẽ sẽ có cơ hội với Lục Cạnh.”
Trì Y Y chất vấn cô ta: “Tại sao phải đợi chứ, mấy năm đó chị vẫn luôn có cơ hội mà.”
“Bởi vì gia đình tôi không cho phép tôi ở bên một Lục Cạnh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục.

Tôi cũng hiểu rõ, hai người trẻ tuổi trong tay đều không có gì sẽ không đi được lâu dài.”
Trì Y Y nhíu chặt mày, “Quan hệ giữa Lục Cạnh và bố anh ấy vẫn luôn không tốt, chị không chờ nổi nữa cho nên mới đồng ý sự theo đuổi của Triệu Vũ, mượn gia thế của nhà anh ta để mở công ty.”
Tôn Nhất Mạn không phủ nhận, cô thậm chí còn khoe khoang quyết định này của mình, “Chỉ cần tôi có chút thành công trong sự nghiệp thì người nhà sẽ không ép tôi lấy người khác nữa, tôi cũng có thể ở bên Lục Cạnh mà không cần phải băn khoăn, do dự điều gì.”
Trì Y Y như nghe được lời nói chứa đầy sự “chó má”, không có tự trọng.

Tôn Nhất Mạn tự cho tình yêu của cô ta đối với Lục Cạnh rất thuần khiết, song thứ tình cảm đó đã bị trộn lẫn với những thứ khác từ lâu.


Cô ta khoác chiếc áo lộng lẫy đẹp đẽ lên tình cảm của mình, nhưng thật ra tận sâu trong lòng đã thối rữa, không chịu đựng được nữa.
“Nói trắng ra là chị yêu bản thân mình hơn.” Trì Y Y không nể mặt mà nói.
“Cô thì biết cái gì.” Tôn Nhất Mạn như bị chọc thủng tâm tư, có sự lúng túng trong chốc lát, cô ta cáu giận nói: “Mười tuổi tôi chuyển đến Bắc Sơn, đi theo dì Cẩn học đàn piano, xem như là thanh mai trúc mã với Lục Cạnh.

Anh ấy là người đầu tiên tôi thích, tôi đã thích anh ấy nhiều năm như vậy, trả giá vì anh ấy nhiều như vậy, cô hoàn toàn thua kém tôi.”
“Nhưng mà…” Trì Y Y nhíu mày, hờ hững nói: “Người anh ấy thích chính là tôi.”
Sắc mặt Tôn Nhất Mạn lập tức trở nên xám xịt, cực kỳ khó coi.

Cô ta gần như là cắn răng nói: “Anh ấy thích cô chỉ vì thấy mới mẻ thôi.”
“Anh ấy thích kiểu phụ nữ giống như dì Cẩn, giống như tôi vậy, mấy người bạn gái cũ của anh ấy đều thuộc một tuýp người.”
“Lục Cạnh không đi đến cuối cùng với bọn họ.”
“Đúng… Cô biết tại sao anh ấy luôn bị đá không?” Tôn Nhất Mạn hơi đắc ý cười một cái, “Đối với đàn ông, phụ nữ đều rất hẹp hòi, có ai nhịn được khi biết bạn trai mình coi mình là thế thân của người khác chứ?”
Trì Y Y hoảng hốt, “Là chị…”
“Là tôi.” Tôn Nhất Mạn giương mắt, đáy mắt chứa mũi nhọn, “Thật ra tôi cũng không làm gì cả, chỉ là để lộ chút tin tức, bọn họ nghe được đã chủ động chia tay với Lục Cạnh, nhưng còn cô…”
Trì Y Y lập tức hiểu ra, cô không cùng một kiểu với những người phụ nữ mà Lục Cạnh từng qua lại trong quá khứ, cô và Tôn Nhất Mạn không giống nhau một chút nào.

Tôn Nhất Mạn không có cách nào giở trò cũ, chỉ có thể suy nghĩ cách khác để châm ngòi chia rẽ quan hệ của cô và Lục Cạnh.
“Nếu không phải tại cô, Lục Cạnh sẽ chọn tôi.”
Đến bây giờ Tôn Nhất Mạn vẫn cảm thấy quan hệ giữa cô ta và Lục Cạnh sở dĩ không phát triển theo kế hoạch của cô ta, là bởi vì giữa đường nhảy một nhân tố bất ngờ là Trì Y Y.

Nếu không phải tại cô, cô ta đã có thể xử lý tốt chuyện với Triệu Vũ vào một thời điểm thích hợp, sau đó lại thong thả tới gần Lục Cạnh, làm rung động anh, có được anh, mà không phải là lỗ mãng và hấp tấp giống tối hôm qua, hoàn toàn để mất lòng anh.
Trì Y Y nhìn gương mặt hung ác và nham hiểm của Tôn Nhất Mạn, cảm thấy cô ta vừa đáng thương vừa nực cười.
Cô đã từng một lần rất hâm mộ cô ta, có diện mạo có tài năng, giải quyết công việc chu đáo lại khá được lòng người, nhưng bây giờ cô mới phát hiện cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ cực đoan.

Cô ta cẩn thận từng bước, cứ tự cho là mình đang trả giá vì người ta, nhưng thật ra là đang tính toán nhằm đạt được mục đích.
Trì Y Y thậm chí cảm thấy Tôn Nhất Mạn không hề yêu Lục Cạnh.

Cô ta chỉ đang hưởng thụ khoái cảm khi thao túng lòng người, đắm chìm ở trong sự cảm động do mình tự vẽ ra, tình yêu của cô ta đã bị bóp méo, vặn vẹo.
“Lúc trước chị quan tâm mẹ của Lục Cạnh chỉ để lấy được thiện cảm của Lục Cạnh sao?” Trì Y Y hỏi sau một hồi lâu im lặng.
“Đương nhiên không phải.” Tôn Nhất Mạn khẽ hất cằm lên, giọng điệu kiêu căng, “Dì Cẩn là cô giáo của tôi, từ trước đến nay dì ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng rất buồn khi dì ấy qua đời.”
Trì Y Y gật đầu, “Xem ra chị vẫn chưa hoàn toàn phát điên.”
“Cô ——”
“Giờ tôi đã hiểu tại sao chị phải nhắm vào tôi, nếu chị muốn mượn chuyện hợp đồng để ép tôi rời khỏi Lục Cạnh, vậy thì chị tính sai rồi.

Cho dù ngáng chân tôi hay là muốn đóng băng công việc của tôi thì tùy chị, tôi sẽ không vì loại chuyện này mà rời khỏi anh ấy đâu.”
Trì Y Y nói rất quyết đoán, cô đứng lên, liếc mắt nhìn Tôn Nhất Mạn đầy ngạo nghễ.

Rồi dừng lại một chút, nói những lời ôn hòa mà mạnh mẽ: “Chuyện tình cảm cần thời cơ thích hợp, nhưng không thể tính toán lên thời cơ.

Người tính toán lên lòng người không xứng đáng có được tình yêu đâu.”