Lục Cạnh duỗi tay ôm Trì Y Y tới, để cô ngồi trên đùi mình.

Anh cởi áo khoác của cô ra, hôn thẳng một đường tới ngực.

Trì Y Y bị anh mút đến mức trên người hơi tê tê, bèn giơ tay sờ soạng trêu chọc anh.

Lục Cạnh liếm sạch vết bia trên ngực cô, xong lại ngẩng đầu tìm đến môi cô, vừa nghiền, vừa xoay hết lần này đến lần khác.
Trì Y Y bị hôn đến mức cả người nóng lên, nhịn không được ôm chặt Lục Cạnh, nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn của anh.

Lục Cạnh hiếm khi thấy cô bày ra dáng vẻ mặc người muốn làm gì thì làm, trong lòng động một cái, anh bế cô lên đặt trên sô pha, người cũng thuận thế đè lên.
“Sao hôm nay em nghe lời thế?” Lục Cạnh vừa xoa mặt Trì Y Y vừa nói.
Trì Y Y nằm nhìn anh, biểu cảm yêu kiều xinh đẹp, “Đã nói bia tối nay em mời mà, anh muốn đồ nhắm, em nhất định phải cho anh rồi.”
Khóe môi Lục Cạnh chứa ý cười, tâm trạng vui vẻ.

Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới một Trì Y Y trên trời dưới đất chỉ có một mình mình, sẽ dỗ vui anh và lấy lòng anh như vậy.
Trì Y Y bị Lục Cạnh nhìn đến mức không được tự nhiên.

Cô đẩy anh ra, không kiên nhẫn nói: “Tóm lại anh có muốn ăn hay không hả, không ăn thì tránh ra.”
“Đồ nhắm đã đưa tới cửa còn không ăn thì phí lắm.”
Giọng Lục Cạnh chứa tiếng cười, anh duỗi tay cầm lấy lon bia trên bàn, ngậm một ngụm trong miệng rồi cúi đầu hôn Trì Y Y.

Bia di chuyển giữa miệng hai người, mùi bia xông vào mũi, một chút bia tràn ra từ khuôn miệng ngọt thơm, càng hiện ra vẻ mập mờ.
Trong lúc dây dưa, quần áo vương đầy đất.
……
Ở phương diện này Trì Y Y rất thẳng thắn, được thoải mái thì sẽ đáp lại.

Lục Cạnh nghe chất giọng như chim oanh hót líu lo của cô, không nhịn được cười nói: “Chung cư này của anh cách âm không tốt lắm đâu.”
Trì Y Y không thèm để ý, thở gấp nói: “Bị nghe thấy em cũng không sợ, dù sao cũng không phải em ở đây.”
Lục Cạnh nhìn cô không có vẻ sợ hãi bèn cố ý tăng thêm sức lực.

Trì Y Y biết anh cố ý trả thù, không nhịn được mắng một câu “Đồ đểu”.
Lục Cạnh cười, anh ghé người sát gần Trì Y Y, hôn lên giọt mồ hôi trên chóp mũi cô, bỗng nhiên nói: “Chuyển đến chỗ anh nhé.”
Trì Y Y tưởng là mình nghe lầm, trợn to hai mắt, “Anh nói gì?”
“Chuyển đến chỗ anh, tiện cho công việc.”
Công ty của Tôn Nhất Mạn ở Tân Thành, ở chỗ Lục Cạnh đúng là tiện hơn.

Nhưng Trì Y Y không lập tức đồng ý, lời nói của đàn ông lúc ở trên giường dù sao cũng không mấy chính xác.

“Em chuyển đến để tiện cho anh à.”
Mặt Lục Cạnh sầm xuống, anh biết ngay Trì Y Y là nhóc con vô lương tâm, đã quen với việc coi lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú.
“Anh vô công rồi nghề ở Ngọc Thành không được mấy ngày.

Anh đi rồi em có thể ở một mình ở đây, anh không thu tiền em.”
Ý này rất hay, Trì Y Y hơi động lòng với lời đề nghị này.

Nhưng lại có lo lắng, tiền đề để vào ở là cô và Lục Cạnh không chia tay, song quan hệ của bọn họ cũng không ổn định.

Giờ thì khí thế ngất trời, nhưng không chừng ngày mai sẽ tan vỡ, cô không muốn đến lúc đó lại xám xịt mặt mày dọn đi.
“Để em suy nghĩ thêm.” Trì Y Y rất kiêu ngạo nói.
Lục Cạnh bị thất bại trong lòng, lập tức tìm kiếm bù đắp từ trên cơ thể.
……
“Em cắt tóc làm anh không có chỗ nắm.”
Trì Y Y nghe vậy thì bực mình, quay đầu lườm anh, “Ông lớn Lục Cạnh, anh xem em là ngựa cưỡi à.”
……
Bọn họ lăn lộn từ sô pha trong phòng khách đến phòng ngủ.

Lục Cạnh thật sự đem Trì Y Y làm đồ nhắm, ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài biết bao lần.
Từ ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ đến bóng tối nặng nề, bên trong phòng không bật đèn nên càng tối tăm.

Đêm đen dường như bị ánh đèn rực rỡ chói sáng ở bên ngoài xua đuổi, trốn vào một góc phòng nhỏ nơi đây.
Lục Cạnh ôm lấy Trì Y Y, ngón tay vuốt ve bả vai tròn trịa của cô, dán sát vào mặt cô hỏi: “Sao hôm nay lại tới đây?”
Khi nãy anh đã hỏi vấn đề này, nhưng bị Trì Y Y trả lời cho có lệ.

Lúc này hỏi lại, là muốn có được một đáp án chính xác.
Trì Y Y dựa vào Lục Cạnh, vốn đã buồn ngủ rồi, đột nhiên nghe được câu hỏi của anh thì chợt mở mắt ra.
“Em tới chỗ anh còn cần lý do sao?”
Làm càn là món nghề sở trường nhất của Trì Y Y.

Lục Cạnh không so đo với cô, cúi đầu nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh tới nghĩa trang Nam Sơn.”
Trì Y Y thấy anh đột nhiên nói thẳng lại rất bất ngờ.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, không tiện giả vờ không biết chuyện nữa, khẽ ho một cái rồi nói: “Em biết, chị Mạn nói cho em.”
“Không có gì muốn hỏi sao?”
Trì Y Y trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại anh: “Anh muốn nói sao?”
Lục Cạnh sờ bao thuốc lá trên tủ đầu giường, rút một điếu ra ngậm lấy.


Trì Y Y cầm lấy bật lửa châm giúp anh.
Lục Cạnh hít một hơi thuốc, lúc mở miệng lần nữa, giọng điệu đã rất bình tĩnh, “Mẹ anh mất năm anh 18 tuổi.”
“Bác bị bệnh ạ?”
“Tự sát.”
Trì Y Y sợ hãi, theo bản năng muốn ngồi dậy.

Lục Cạnh ôm lấy cô, im lặng một lát mới nói: “Bà ấy là một người phụ nữ khốn khổ vì tình.”
Khốn khổ vì tình, Trì Y Y lúng túng hỏi: “Bố anh… Bội tình bạc nghĩa?”
Ánh mắt Lục Cạnh lạnh đi, “Nói nhẹ quá rồi.”
Trì Y Y trợn mắt cứng lưỡi, nhất thời không nhớ ra một người đàn ông đã kết hôn có thể phạm phải sai lầm gì còn lớn hơn bội tình bạc nghĩa.
Lục Cạnh nhìn cô, “Muốn biết chuyện nhà anh sao?”
Trong lòng Trì Y Y tò mò, nhưng Lục Cạnh không nói thì cô cũng không muốn đi tìm hiểu.
“Tuần sau là sinh nhật bà ngoại anh, em về cùng anh nhé?”
Trì Y Y bỗng trợn to hai mắt, không biết hôm nay Lục Cạnh làm sao.

Ban nãy muốn cô chuyển tới đây, giờ lại muốn dẫn cô về gặp người lớn.
“Anh đã gặp bà nội em, anh cũng nên dẫn em về gặp người lớn nhà anh, thế mới công bằng.” Lục Cạnh hắng giọng, nói hợp tình hợp lý.

Anh cắn điếu thuốc lá, liếc mắt nhìn Trì Y Y, trong lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng chẳng rõ lý do.
Trì Y Y suy nghĩ một chút, hình như lời nói của Lục Cạnh cũng khá có lý.

Năm ngoái lúc bà nội cô đón sinh nhật, anh còn tặng quà, cô nên có qua có lại.
“Chỉ là bữa cơm bình thường thôi.” Lục Cạnh cố ra vẻ không để ý.
Trì Y Y tóm điếu thuốc trong miệng anh hút một hơi, nghĩ kĩ một lát, cuối cùng gật đầu, “Được.”
Lục Cạnh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại nằm một lát, Trì Y Y giơ tay xoa bụng, Lục Cạnh nhìn thấy động tác nhỏ của cô thì cười hỏi: “Đói à?”
“Ờ.” Trì Y Y liếc anh, “Cơm cũng chưa ăn đã làm đồ nhắm cho anh rồi.”
“Là lỗi của anh.”
Lục Cạnh đứng dậy, tìm cái quần từ trong tủ quần áo rồi mặc lên, “Anh làm chút đồ ăn cho em nhé, mì Ý được không?”
“Tùy anh.”
Quần áo của Trì Y Y đều bị vứt ở phòng khách.

Cô quen cửa quen nẻo tìm một cái áo phông trong tủ quần áo của Lục Cạnh để mặc lên, vừa mặc vừa nghĩ, cho dù cô không chuyển tới đây thì cũng phải để mấy bộ quần áo ở bên này, nếu không sẽ không có đồ để thay.
Cô ra khỏi phòng, đến phòng bếp nhìn một cái.


Lục Cạnh để trần thân trên đang nấu mì, hình tượng vừa hoang dã vừa dịu dàng, giống như huấn luyện viên thể hình đang rửa tay nấu canh, nhìn hơi buồn cười.
Trì Y Y không nhịn được bật cười.
Lục Cạnh nghe tiếng thì quay đầu lại, “Cười cái gì.”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh rất hiền huệ.” Trì Y Y đi vào phòng bếp, ôm eo Lục Cạnh, thò đầu nhìn về phía bệ bếp từ sau lưng anh, “Anh nấu cơm cho mấy người phụ nữ rồi?”
“Hai người.”
Trì Y Y đang định chất vấn, đã nghe Lục Cạnh nói: “Mẹ và bà ngoại anh.”
Anh cúi đầu, “Em là người thứ ba.”
Trì Y Y sửng sốt, vốn định mượn đề tài này để đặt câu hỏi lập tức tan thành mây khói, thay vào đó lại là hoang mang rối loạn.

Lục Cạnh nói đơn giản như vậy, cô sợ mình hiểu sai ý, tự mình đa tình.
Cô ho khan hai tiếng, chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Nhìn thấy trên thớt đặt mấy quả cà chua thì buông cánh tay đang ôm Lục Cạnh ra, chủ động nói: “Cái này phải cắt ra à, để em làm cho.”
Trì Y Y đang lảng tránh, Lục Cạnh nhìn ra được.

Anh tiến thêm một bước cô lập tức lùi một bước, nếu anh dồn ép chặt chẽ, anh tin chắc cô sẽ bỏ chạy rất xa.
Trì Y Y còn phức tạp hơn nhiều so với các bản vẽ công trình, cô có thể mang đến cho anh cảm giác thất bại một cách dễ dàng.
Lục Cạnh nhìn cô chằm chằm, một lát sau lặng lẽ thở dài, thỏa hiệp: “Cẩn thận tay.”
Dự báo thời tiết dự báo sáng ngày mai sẽ có bão mạnh đổ bộ.

Đêm nay Ngọc Thành đã thay đổi thời tiết, bên ngoài gió lớn thổi từng trận, tiếng gió rào rạt ồn ào, nhìn có vẻ trời sẽ mưa to.
“Hình như sắp mưa.” Trì Y Y nói.
“Ừ.” Lục Cạnh nói: “Đi đóng cửa sổ sát đất ở ban công đi.”
Trì Y Y nghe lời đi đóng cửa sổ, lúc trở về Lục Cạnh nói: “Tối nay ở lại đây nhé.”
Trì Y Y nhìn anh đầy cảnh giác, “Em không chịu trách nhiệm bữa khuya đâu đấy.”
Lục Cạnh cười khẽ, “Em mời đồ nhắm rồi, cứ để anh phụ trách bữa khuya.”
“Cái này khác ý em mà.” Trì Y Y lườm anh, “Anh tưởng em dễ lừa thế hả?”
Lục Cạnh buồn cười, trêu đùa thì trêu đùa, anh vẫn nói năng đứng đắn: “Buổi tối anh có việc, không có thời gian đưa em về, đến khi trời mưa ra ngoài cũng không tiện.”
“Thôi, em sủng hạnh anh thêm một đêm nữa vậy.” Trì Y Y lẩm bẩm.
Lục Cạnh làm hai phần mì Ý sốt cà chua.

Trì Y Y ăn rất thỏa mãn, cô không tiếc lời khen ngợi tài nấu nướng của Lục Cạnh, sau khi ăn xong còn chủ động cầm bát đũa đi rửa.
Lục Cạnh nói có việc không phải là cố ý lấy cớ để giữ Trì Y Y lại.

Anh nghỉ một ngày, buổi tối phải tăng ca để đẩy nhanh tốc độ.
Cũng giống buổi sáng hôm đó, Lục Cạnh ngồi ở một bên sô pha, ôm laptop bận rộn làm việc.

Trì Y Y thì cầm di động ngồi bên kia, cô duỗi thẳng chân, bàn chân chạm vào đùi Lục Cạnh, đã có kinh nghiệm một lần, lần này bọn họ thoải mái hơn rất nhiều.
Trì Y Y nói với Triệu Hi chuyện ngủ ở bên ngoài, lại dặn cô ấy buổi tối nhớ đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ, có vấn đề gì thì cứ tìm Mạnh Bình ở đối diện.
Triệu Hi nhát gan, Trì Y Y không yên tâm để cô ấy ở một mình.

Hôm nay đi xem phòng trọ, yêu cầu quan trọng nhất của cô cũng là tính an toàn, nhưng gần trường học chủ yếu đều là khu chung cư cũ, giá thuê phòng ở các khu mới xây đều rất cao, một mình Triệu Hi không đủ sức chi trả.

Nếu có người thuê chung là có thể giải quyết vấn đề an toàn và tiền thuê, nhưng Triệu Hi lại là người sợ người lạ, không thích ở chung với người xa lạ.

Trì Y Y nghĩ nếu cô ấy có bạn trai ở Ngọc Thành thì mọi chuyện đều OK hết.
Nghĩ vậy, cô không khỏi lại nghĩ đến Lâm An.
Mấy ngày nay anh ta không tìm cô, chắc là hết hy vọng.

Có lẽ anh ta đang tìm người thật sự viết thư cho mình.
Trì Y Y suy nghĩ một chút, mở khung thoại trò chuyện với Lâm An rồi gửi cho anh ta một bức ảnh.

Bức ảnh do cô chụp vào hai ngày trước, là giáo án viết tay của Triệu Hi.
Cô nghĩ kỹ rồi, nếu Lâm An nhận ra chữ của Triệu Hi, vậy anh ta đương nhiên sẽ biết người viết thư cho mình là Triệu Hi.

Còn nếu không nhận ra, vậy cô sẽ đi khuyên Triệu Hi từ bỏ.
Không bao lâu, Lâm An đã trả lời, anh ta hỏi: Y Y, đây là?
Trì Y Y làm ra vẻ bất ngờ, vờ vĩnh đáp lại một câu: Ôi trời, em gửi nhầm rồi, đây là giáo án Tiểu Hi bảo em chụp cho cậu ấy, cậu ấy dùng để soạn bài.
Bên phía Lâm An không có tin nhắn trả lời.

Giữa lúc Trì Y Y cho rằng anh ta không nhận ra chữ Triệu Hi, việc này không giải quyết được thì anh ta nhắn tin tới.
Lâm An đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng: Y Y, em có thể cho anh phương thức liên hệ của Triệu Hi không? Anh có việc muốn tìm cô ấy.
Trì Y Y đạt được mục đích, khóe miệng giương lên, thế nhưng vẫn vờ như không biết gì, đùa dai trả lời: Nhà anh có trẻ con, có việc cần hỏi Tiểu Hi à.
Một giây sau, Lâm An trả lời: Ừ.
Độ cong khóe miệng của Trì Y Y càng cao hơn.

Nhìn anh ta đáng thương, cô không trêu nữa mà gửi WeChat của Triệu Hi cho anh ta.
Một phút sau, Triệu Hi nhắn tin cho Trì Y Y, nhìn có vẻ cực kỳ sợ hãi: Tiểu Y, sao cậu gửi WeChat của tớ cho Lâm An? Anh ấy kết bạn với tớ rồi, làm sao bây giờ?
Trì Y Y trả lời cô ấy: Anh ấy muốn hỏi cậu vấn đề giáo dục con trẻ, cậu cứ tâm sự với anh ấy đi.
Triệu Hi:!!!
Trì Y Y không nhịn được bật cười, lại làm bà mối nên tâm trạng cô rất tốt.
Lục Cạnh nghe thấy tiếng cười thì ngẩng đầu nhìn cô, “Chuyện gì mà cười vui thế?”
“Kết dây tơ hồng đó.”
“Em ngoài làm người mẫu còn kiêm thêm chức bà mối à?”
“Vâng, sở thích nghiệp dư thôi.”
Lục Cạnh biết cô lại đang nói hươu nói vượn.
Bên ngoài trời đổ mưa, nhiệt độ giảm xuống, Lục Cạnh sờ hai chân Trì Y Y, cảm giác lạnh ngắt.

Anh tắt điều hòa, kéo tấm thảm mỏng trên lưng ghế sô pha phủ lên chân cô, lại tự tay che kín giúp cô.
Động tác của anh cực kỳ tự nhiên, Trì Y Y chỉ cảm thấy lòng bàn chân như kề sát lò sưởi, lập tức nóng hầm hập.
Cô nhìn Lục Cạnh, nụ cười ở khóe môi dần nhạt, hơi mất tập trung.
Lâm An và Triệu Hi đều là người chung tình, tình cảm thời học sinh còn có thể nhớ đến tận bây giờ.

Mà Lục Cạnh, hình như là cùng một kiểu người với bọn họ.