“Hoàng đế Hiên Vũ xem trọng vị hoàng tử nào hơn?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.

Lãnh Hàn lắc đầu nói: “Không biết, bình dân chúng ta chỉ nghe được loáng thoáng mà thôi, nghe đồn, hoàng đế Hiên Vũ hết mực yêu chiều nữ nhi của mình, nếu không vì nàng là thân con gái, e là ngôi vị hoàng đế này sẽ truyền lại cho nàng”.

Lãnh Thiên Minh khẽ gật đầu.

Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng ồn ào, một loạt dân chúng quỳ chặn đường đi.

“Chuyện gì đã xảy ra? Mau qua đó xem!”, Lãnh Thiên Minh lệnh cho Trình Khai Sơn.

Trình Khai Sơn chạy đi, một lúc lâu sau mới quay về nói: “Là thôn dân ở gần đây.

Đất đai của họ bị chiếm đoạt, nhìn thấy xe của chúng ta, tưởng rằng là đại quan từ thủ đô đến nên đã chặn đường kêu oan.

Hiện tại đã bị hộ vệ Đại Lương đuổi sang một bên”.

Nghe vậy, Lãnh Hàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là một đám coi trời bằng vung, việc lớn thế này mà chẳng ai quản, thử hỏi dân chúng phải sống thế nào”.


Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói: “Hay là chúng ta qua xem thử?”
Nói xong, mấy người cưỡi ngựa đi đến.

Hơn mười tên lính đang xua đuổi và ẩu đả với những người dân cản đường.

Có vài người đã bị đánh vỡ đầu, còn có mười mấy phụ nhân và hài tử, bọn họ quỳ ở đó, bị dọa khóc nức nở.

“Chuyện gì xảy ra?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.

Quan tướng dẫn đội nhìn thấy Lãnh Thiên Minh liền nói: “Thất hoàng tử, chỉ là một đám điêu dân của Đại Lương ta mà thôi.

Đợi lát nữa sẽ xử lý sau, ngài cứ yên tâm”.

“Thế phụ nữ và trẻ em cũng là điêu dân à?”, Lãnh Hàn lạnh giọng hỏi.

Quan tướng kia vốn không nghĩ bọn họ sẽ can thiệp vào việc này, cho nên nhất thời cũng không kịp phản ứng: “Đây chẳng phải là chuyện thường thấy à?”
Sau đó, hắn ta cũng cảm thấy mình nói vậy không đúng cho lắm, nên lập tức sửa lời: “Đám… điêu dân này lòng tham không đáy, muốn bắt chẹt quan phủ, Thất hoàng tử không cần can thiệp vào việc này đâu”.


“Muốn bắt chẹt quan phủ?”, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ: Vậy mà ngươi cũng nói ra được!
“Nếu bổn hoàng tử đã nhận lời mời từ hoàng đế Đại Lương của các ngươi, vậy thì ta có trách nhiệm báo cáo lại cho ngài ấy những chuyện xảy ra dọc đường.

Ngươi muốn ta bẩm báo lại với với hoàng đế bệ hạ rằng nơi này có điêu dân bắt chẹt quan phủ?”, Lãnh Thiên Minh nói.

“Không không không”, quan tướng cuống cuồng nói: “Thất hoàng tử, đám người này quả thực là điêu dân, ngài cũng đừng để tâm đến việc nhỏ này”.

Lãnh Hàn cả giận nói: “Dân chúng chính là trụ cột của xã tắc, sao có thể xem là chuyện nhỏ?”
Nhìn thấy quan tướng kiêng kỵ vị thiếu niên này, những người dân đang quỳ trên mặt đất lập tức hô to: “Đại lão gia, chúng ta không phải điêu dân, chúng ta là dân chúng ở Liễu Tuyền Câu gần đây, tri phủ Biện Lương – Ngô Tài Thông là kẻ tham lam trắng trợn, đặt sưu cao thuế nặng, đất đai của chúng ta đều bị hắn cướp đoạt, thật sự bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này.

Đại lão gia, kính xin ngài làm chủ cho chúng ta”.

“Tên Ngô Tài Thông khốn kiếp!”, Lãnh Hàn nói.

Lãnh Thiên Minh liếc nhìn Lãnh Hàn, khẽ hỏi: “Ngươi quen à?”
Lãnh Hàn thở dài nói: “Thực không dám giấu diếm, bài thi của ta chính là bị Lưu Hoa mua người của Ngô Tài Thông đổi đấy, tên này ỷ có nhị hoàng tử Đại Lương chống lưng, căn bản không ai dám quản hắn, đúng thật là khinh người quá đáng!”
Lãnh Thiên Minh trầm mặc một lúc rồi nói với vị quan tướng kia: “Được rồi, ta không quản chuyện của bọn họ, ngươi cũng chớ có hành hung người khác nữa, thả bọn họ đi đi”.

Quan tướng vội nói: “Vâng, Thất hoàng tử”.

Sau đó liền khoát tay với đám binh sĩ, bọn họ lập tức quay trở về đội ngũ.