Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Chiêu nghi
 
Bùi Thanh Thù vốn tưởng rằng với tính tình phóng khoáng của Lư Duy hẳn là sẽ cưới một nữ tử giang hồ, hoặc tài nữ cực kỳ nổi danh, tính cách độc đáo. Ai ngờ cuối cùng vị thê tử này của Lư Duy lại là một vị quý nữ thế gia, nghe nói là cô nương Mạnh gia phủ Vĩnh Xương bá, muội muội nhỏ nhất của Vĩnh Xương bá.
 
Về phần phủ Vĩnh Xương bá, đây cũng là một truyền kỳ. Nghe nói hơn ba mươi năm trước, thật ra Mạnh gia chỉ là thương nhân, lại còn là kinh doanh phường ca vũ. Sau đó, Mạnh gia sinh ra một đại mỹ nhân tuyệt thế vô song, gả cho Nhiếp Chính vương nắm quyền lúc ấy.
 
Nhiếp Chính vương kia cực kỳ sủng ái nàng, tìm mọi cách nâng thân phận giúp Mạnh thị. Cuối cùng sau khi chết, Nhiếp Chính vương kia được truy phong thành Hoàng đế, Mạnh thị cũng được truy phong thành Hoàng hậu. Tân đế ghi nhớ ân đức của Nhiếp Chính vương, phong hậu nhân Mạnh gia thừa kế tước Vĩnh Xương bá.
 
Có lẽ bởi vì tổ tiên không phải đường đường chính chính xuất thân quan gia, từ trước đến nay người Mạnh gia thoải mái không bị trói buộc, dường như là một loại khác biệt trong giới quý tộc kinh thành.
 
Nghĩ như vậy, Lư Duy nhìn trúng Mạnh thị cũng chẳng có gì lạ.
 
Đưa vợ chồng Lư Duy đến phủ Vĩnh Xương bá, Vĩnh Xương bá vô cùng nhiệt tình, không cho Bùi Thanh Thù đi, một mực giữ hắn lại cùng dùng cơm.
 
Bùi Thanh Thù không từ chối được, đành phải cùng ăn bữa cơm với Lư Duy và người Mạnh gia.
 
Người Mạnh gia đều hiền hoà dễ gần, không giống quý tộc tầm thường luôn quy tắc khuôn phép. Ban đầu Bùi Thanh Thù còn có chút không thả lỏng, sau lại trò chuyện, uống rượu, chỉ cảm thấy càng ngày càng thoải mái, bất tri bất giác đã uống thêm mấy chén.
 
Lúc sau hồi cung, hai người Ngọc Lan và Ngọc Tụ vừa lau mặt cho hắn vừa lải nhải, hỏi sao hôm nay Bùi Thanh Thù uống nhiều như vậy.
 
“Vui, rất vui.” Bùi Thanh Thù nói chuyện, thấy Ngọc Lan bắt đầu cởi đai lưng, hắn có chút ngượng ngùng, nói: “Các ngươi đi xuống đi, kêu Tiểu Duyệt Tử tiến vào hầu hạ.”
 
Ngọc Lan và Ngọc Tụ hầu hạ Bùi Thanh Thù đã rất nhiều năm, bộ dáng hắn cởi truồng khi còn nhỏ, các nàng đều đã thấy. Chỉ là hiện tại hắn lớn rồi, dù Ngọc Lan và Ngọc Tụ lớn hơn hắn rất nhiều tuổi, Bùi Thanh Thù vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
 
Hơn nữa hắn luôn nghĩ, hai cô nương này hầu hạ hắn tận tâm tận lực, không thể để cả đời của người ta lãng phí trên người hắn. Trước đó hắn đã rất nhiều lần nhắc đến chuyện tìm nhà chồng cho các nàng, nhưng hai cô nương đều kiên quyết không đáp ứng, nói muốn hầu hạ hắn cả đời.
 
Bùi Thanh Thù không có biện pháp, chỉ có thể nói chuyện này với Thục phi.
 
Ý của Thục phi là đợi tuổi tác Ngọc Lan lớn hơn một chút, khi Bùi Thanh Thù còn chưa ra cung, Thục phi sẽ gả Ngọc Lan cho một quản sự Phó gia. Chờ khi Bùi Thanh Thù định hôn sự rồi, tương lai vừa ra cung sẽ cho vợ chồng Ngọc Lan đến phủ Hoàng tử của Bùi Thanh Thù làm việc cho hắn. Gần đây Thục phi đã bắt đầu tìm đối tượng cho Ngọc Lan, Ngọc Lan là hạ nhân Phó gia, tất nhiên sẽ nghe theo lời Thục phi, đoán rằng đến cuối năm này sẽ phải gả chồng.
 

Về phần Ngọc Tụ, Ngọc Tụ vốn là con gái gia đình trong sạch, mấy năm trước Bùi Thanh Thù nói muốn cho nàng chút của hồi môn, gả nàng về nhà chồng, nhưng Ngọc Tụ sống chết không chịu, muốn đi theo Bùi Thanh Thù, nói là quen gặp các quý nhân trong cung rồi, cũng không cảm thấy hầu hạ Bùi Thanh Thù là ấm ức, không muốn về nhà trải qua cuộc sống tầm thường lông gà vỏ tỏi.
 
Bùi Thanh Thù không có biện pháp, chỉ có thể chờ sau khi Ngọc Lan xuất giá rồi sẽ tìm một nhà chồng cho Ngọc Tụ, đến lúc đó cho hai vợ chồng bọn họ tiếp tục ở trong phủ Hoàng tử của hắn là được.
 
Tiểu Duyệt Tử tiến vào, lau người, thay xiêm y sạch sẽ cho Bùi Thanh Thù. Bởi vì say rượu, Bùi Thanh Thù nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Kết quả làm hắn không nghĩ tới chính là một giấc này ngủ quá sâu. Buổi sáng hôm sau đi học, hắn sống chết không dậy, đến muộn tận mười lăm phút.
 
Lục tiên sinh không thể so với vị Chu tiên sinh trước kia, tuy rằng nhìn gương mặt hiền từ, nhưng quy củ giảng dạy cực nghiêm. Cho nên, dù đối mặt với Bùi Thanh Thù - học sinh giỏi nhất lớp, thời điểm phải phạt, Lục tiên sinh vẫn phạt như thường.
 
Mắt thấy Hổ Nhi đã lớn như vậy còn bị tiên sinh gọi lên đánh bàn tay, Bùi Thanh Thù chỉ cảm thấy thà thước kia đánh vào ngực mình còn đỡ đau hơn đánh lên tay Hổ Nhi.
 
Bùi Thanh Thù bị dạy dỗ, trên đường trở về liên tiếp thề với Hổ Nhi: “Về sau ta nhất định không uống nhiều rượu như vậy! Ai bảo ta uống ta đều không uống!”
 
Hổ Nhi giấu tay bị thương đi, lộ ra hai cái răng nanh, cười nói: “Không sao, ta da dày thịt béo, không sợ đau.”
 
“Sao có thể không sao, đánh một hồi như vậy, ít nhất mười ngày nửa tháng không nắm được bút.” Phó Húc sầm mặt nói: “Đã bảo để ta lên chịu phạt, ngươi đoạt trước làm gì, thể hiện lòng trung thành với điện hạ sao?”
 
“A Húc…” Thấy Hổ Nhi bị thương, Phó Húc còn nói chuyện với hắn khắc nghiệt như thế, Bùi Thanh Thù có chút không đành lòng, không nhịn được kêu Phó Húc một tiếng: “Hổ Tử cũng là vì ta, ngươi đừng nói hắn.”
 
Nào ngờ Phó Húc nóng giận, đến Bùi Thanh Thù cũng dám mắng: “Điện hạ ngài cũng vậy, hôm qua trước khi đi ngài nói thế nào? Người phủ Vĩnh Xương bá uống rượu đều là cả vò, ngài không đến mức ba ly đã say, nhưng chắc nửa bình cũng là cực hạn rồi. Vậy mà ta nghe Tiểu Đức Tử nói, hôm qua ngài uống tận một bình…”
 
“Cái tên Tiểu Đức Tử lắm mồm này…” Bùi Thanh Thù nhỏ giọng mắng một câu, vô cùng hổ thẹn, nói: “Được được, ta đã nói ta biết sai rồi, về sau sẽ không như vậy.”
 
“Hy vọng điện hạ không phải chỉ nói suông mà thôi.” Thần sắc Phó Húc nghiêm nghị, nói đâu ra đấy: “Ngài phải biết rằng ngài là chủ tử của bọn ta, giữa chúng ta chính là quan hệ cộng sinh. Vinh cùng vinh, họa cùng họa! Nếu chủ tử có hành vi sai lầm, bọn người dưới chúng ta có thể đầu rơi xuống đất!”
 
Có nghiêm trọng như vậy không…
 
Trong lòng Bùi Thanh Thù nghĩ vậy, nhưng lại không dám nói ra. Bởi vì hắn biết, lời Phó Húc nói thật ra rất có đạo lý, lần này đúng là hắn chủ quan rồi.
 
Công Tôn Minh thấy Bùi Thanh Thù bị Phó Húc dạy dỗ đến mức cúi đầu, vội vàng đứng ra khuấy động không khí: “Được rồi được rồi, ta biết A Húc ngươi xót Hổ Tử ca, cũng là muốn tốt cho điện hạ. Như lời huynh nói, điện hạ là chủ tử của chúng ta, chúng ta có thể khuyên nhủ chủ tử nhưng không thể không có chừng mực làm chủ tử khó chịu, huynh nói có phải không?”
 
Phó Húc sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi thi lễ nhận tội với Bùi Thanh Thù: “Điện hạ thứ tội, vừa rồi Phó Húc nhất thời kích động, nói lỡ.”
 
“Không có gì đáng ngại, ta biết ngươi cũng vì muốn tốt cho ta.” Bùi Thanh Thù thấy bộ dáng Hổ Nhi cau mày, đứng bên cạnh không nói lời nào, biết hiện tại nhất định Hổ Nhi rất khó chịu. Vì thế hắn không nói lời vô nghĩa, bảo Phó Húc lập tức dẫn Hổ Nhi về phủ bôi thuốc.
 
Chờ bọn họ đi rồi, Bùi Thanh Thù thấy Công Tôn Minh vẫn cứ ở lại chỗ mình, hỏi hắn: “Sao ngươi còn không quay về?”
 
Công Tôn Minh uống ngụm trà, thoải mái cười nói: “Còn mấy câu muốn nói với điện hạ.”
 
Thật ra thành thật mà nói, trong mấy thư đồng, tuy rằng Công Tôn Minh tới muộn nhất, nhưng Phó Húc trầm tính ít lời, Hổ Nhi đôn hậu thành thật, Bùi Thanh Thù vẫn hợp Công Tôn Minh nhất.
 
“Ngươi nói đi.” Bùi Thanh Thù cũng không đuổi hắn, bảo Ngọc Lan đi xuống chuẩn bị một ít điểm tâm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
 
“Vừa rồi có Phó công tử, lời này ta không dám nói. Thật ra ta cảm thấy lúc này điện hạ phạm sai lầm là đúng thời điểm.”
 
Bùi Thanh Thù ngạc nhiên nói: “Lời này hiểu thế nào?”
 
“Hiện tại điện hạ chưa ra cung, còn chưa chính thức biểu lộ tài năng trên triều đình. Nếu hiện tại điện hạ có thể sớm hiểu rõ đạo lý rút dây động rừng, càng thêm cẩn thận hành sự, vậy với đám người chúng ta nguyện trung thành đi theo điện hạ mà nói, thật ra là một loại phúc khí.”
 
Bùi Thanh Thù lập tức hiểu ý của hắn, cũng ý thức được trách nhiệm trên vai mình lớn bao nhiêu.
 
“Thật ra ở tuổi này của điện hạ có thể làm được như hiện tại đã vô cùng hiếm có. Chỉ là chúng ta coi điện hạ là chủ nên kỳ vọng ở điện hạ không khỏi hơi cao một chút, mong điện hạ thông cảm.”
 
Bùi Thanh Thù buồn cười, nói: “Cái gì gọi là ở tuổi này của ta, không phải hai ta sinh cùng nam cùng tháng sao? Bớt giả làm người lớn trước mặt ta đi!”
 
“Hắc hắc” Nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, nháy mắt Công Tôn Minh hiện nguyên hình: “Thật ra những câu này là cha ta nói.”
 
“Công Tôn đại nhân?” Bùi Thanh Thù vừa nghe liền hứng thú: “Ông ấy còn nói gì?”
 
“Ông ấy còn nói điện hạ là người đáng để đi theo, bảo ta phải trung thành với điện hạ, lấy hết khả năng của ta phân ưu giải nạn, bày mưu tính kế cho ngài.”
 
Bùi Thanh Thù nhướng mày: “Vậy ngươi có biết hiện tại chuyện khiến ta phiền lòng nhất là gì?”
 

“Tự nhiên là hôn sự.”
 
Bùi Thanh Thù thở dài, không hề thẳng thân mình mà dùng tay chống cằm, buồn rầu nói: “Gần đây mẫu phi thúc giục ngày càng khẩn thiết. Lòng ta phiền nhưng lại không thể không mau chóng đưa ra quyết định. Nhưng hôn nhân đại sự, tuyệt đối không phải trò đùa, sao ta có thể tùy tiện chọn một thê tử mà không hiểu biết gì về người ta?”
 
“Đương nhiên không thể tùy tiện chọn một người, rốt cuộc điện hạ chọn không chỉ là Hoàng tử phi, tương lai còn có khả năng là…”
 
Công Tôn Minh không nói hết, nhưng Bùi Thanh Thù đã hiểu ý hắn.
 
Nói đến đây, Bùi Thanh Thù không nhịn được lại thở dài: “A Minh, ta cũng không coi ngươi là người ngoài. Thành thật mà nói, đến bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi tranh đoạt cái vị trí kia… Trước tiên chưa nói đến bọn Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh lớn tuổi hơn ta rất nhiều, có nhiều ưu thế hơn ta, nhưng cửa ải trong chính lòng ta cũng rất khó vượt qua.”
 
Công Tôn Minh có chút ngoài ý muốn trừng lớn đôi mắt: “Điện hạ ngài còn không nghĩ đến?! Vậy ngài nỗ lực đọc sách như vậy làm cái gì, để làm một nhàn vương sao?! Ta còn tưởng rằng trong lòng ngài đã sớm hạ quyết tâm chứ!!”
 
“Ngươi đừng kích động.” Bùi Thanh Thù hơi chau mày, chậm rãi nói: “Ý nghĩ của ta là mặc kệ cuối cùng có thể thành hay không, trước tiên cần phải cố gắng hết sức, chuẩn bị kỹ càng những việc nên làm tốt. Lỡ như, ta nói lỡ như… Lỡ như phụ hoàng không chống đỡ được đến lúc ta kiến công lập nghiệp, truyền ngôi vị Hoàng đế cho huynh trưởng nào thì ít nhất ta còn có bản lĩnh dùng năng lực của chính mình để chống đỡ.”
 
Công Tôn Minh lắc đầu: “Khó, quá khó. Từ xưa đến nay, tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế chính là ngươi sống ta chết, điều điện hạ nghĩ chỉ sợ quá đơn giản. Lấy ví dụ ba vị điện hạ Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử đi, ngài cảm thấy người nào trong bọn họ lên làm Hoàng đế rồi sẽ còn trọng dụng ngài?”
 
“Vậy… Tứ ca thì sao?” Bùi Thanh Thù phát hiện nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cùng người khác thẳng thắn nói về chuyện liên quan đến tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
 
Thời điểm nói ra những lời này, Bùi Thanh Thù bỗng cảm thấy trong lòng thả lỏng hơn, có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
 
Từ nay về sau, rốt cuộc hắn không còn phải chiến đấu một mình nữa.
 
Nhưng Công Tôn Minh vẫn lắc đầu: “Dù cho quan hệ của Tứ Hoàng tử và ngài thân thiết nhưng chung quy hắn không phải ngài mà là người khác. Đối diện với hoàng quyền, tình huynh đệ thật sự là quá yếu ớt. Điện hạ có thể lấy cái gì ra bảo đảm Tứ Hoàng tử sẽ không thay đổi, vĩnh viễn đối tốt với ngài như hiện tại?”
 
“Ta không bảo đảm được.” Tuy bản thân Tứ Hoàng tử không làm gì Bùi Thanh Thù, nhưng chuyện Vinh Quý phi thấy chết mà không cứu giống như cây kim đâm sâu trong lòng Bùi Thanh Thù. Cho dù rút cây kim này ra rồi, nhất thời miệng vết thương cũng khó có thể khép lại.
 
Ánh mắt Công Tôn Minh sáng quắc mà nhìn hắn: “Vậy ngài nên biết ai cũng không đáng tin bằng chính bản thân ngài.”
 
Thật ra từ sớm Bùi Thanh Thù đã từng có ý nghĩ này. Chính bởi vì tự bản thân mình, hắn thường vẫn sẽ sinh ra một chút tâm lý yếu đuối, cảm thấy trách nhiệm của Hoàng đế quá lớn, sợ chính mình không ngồi được vị trí này.
 
Công Tôn Minh nhìn thần sắc của hắn, giống như hiểu ra điều gì: “Có phải điện hạ sợ tiền đồ tương lai gian nan, cảm thấy trách nhiệm trên vai mình quá nặng, sợ chính mình khó có thể đảm nhiệm?”
 
Bùi Thanh Thù thành thật gật đầu.
 
Công Tôn Minh bỗng nhiên cười ha hả: “Thật ra ngài hoàn toàn không cần lo lắng điều này. Hiện tại ngài còn chưa ra cung, bên người mới có ta và bọn A Húc. Tương lai ngài ra cung lập phủ sẽ có càng nhiều người nhìn trúng tài năng và thực lực của ngài, cam tâm tình nguyện tới cậy nhờ ngài, làm phụ tá hoặc quân sư cho ngài. Việc ngài phải làm thật ra chính là ổn định bản thân, sau đó dùng đúng người. Rất nhiều chuyện đều không cần ngài tự mình làm, thậm chí không cần ngài động đầu óc nhiều. Ngài là chủ tử, chỉ cần đưa ra quyết sách cuối cùng là được rồi.”
 
Bùi Thanh Thù nghe hắn ta nói như vậy, đúng là có chút tâm động. Đúng vậy, sao hắn lại quên mất, làm Hoàng đế không chỉ là chuyện của một người, còn có rất nhiều đại thần tâm phúc phò tá.
 
Nếu chỉ bàn về tài năng, khả năng rất nhiều người xuất sắc hơn hắn, nhưng bọn họ đều không có thân phận Hoàng tử như Bùi Thanh Thù. Hiện giờ Công Tôn Minh tự nguyện đi theo hắn cũng là vì Công Tôn gia cảm thấy Bùi Thanh Thù đáng tin cậy nhất trong số chư vị Hoàng tử.
 
Hắn thật sự không thể tự coi nhẹ mình, do dự không quyết đoán!
 
“Được, vậy ngươi nói xem… Nếu xuất phát từ mục tiêu này, ta nên cưới một vị thê tử như thế nào?”
 
Công Tôn Minh cười nói: “Nói đến chuyện cưới vợ, tuy rằng quan hệ của ta và Phó công tử không tồi nhưng ta đành phải làm một kẻ tiểu nhân nói xấu sau lưng hắn. Ta cảm thấy vừa rồi hắn dạy dỗ điện hạ, chỉ sợ là có một chút lòng riêng.”
 
“Lời này hiểu thế nào?” Bùi Thanh Thù không hiểu chút nào!
 
“Hôm qua điện hạ đi Vĩnh Xương Bá phủ uống rượu, hẳn là biết Vĩnh Xương Bá cũng có vài vị thiên kim tuổi tác xấp xỉ với điện hạ. Có thể A Húc sợ điện hạ quá thân cận với người Mạnh gia, sẽ nhìn trúng cô nương Mạnh gia bọn họ!”
 
Bùi Thanh Thù rất bất đắc dĩ nói: “Cho nên ngươi cũng cảm thấy ta nên cưới muội muội A Húc sao?”
 
Công Tôn Minh lắc đầu: “Đó là cách làm đương nhiên nhất, nhưng cũng là cách làm không thú vị nhất. A Húc người này làm nam nhân đúng thật không tồi. Nhưng nếu nữ tử cũng tính tình như vậy, chúng ta không nói nàng không tốt, nhưng ít nhất sợ là không hợp với điện hạ ngài. Mẫu thân ta dạy rằng, con người ta sống cả đời này không riêng chỉ vì công danh lợi lộc, cũng không thể hoàn toàn sống vì trách nhiệm. Bản thân mình mạnh khỏe vui vẻ cũng rất quan trọng. Cho nên tuy rằng ngài và Phó gia gắn bó bởi quan hệ lợi ích, cưới Phó ngũ tiểu thư là thích hợp nhất. Nhưng nếu ngài không thích nàng ta, vậy nhất định đừng cưới, nếu không tương lai sẽ trở thành một đôi oán ngẫu.”
 
Bùi Thanh Thù cảm giác tán đồng sâu sắc: “Lời này có lý!”
 
“Thật ra hiện tại ngài chọn hoa mắt, cảm giác ở kinh thành tiểu thư khuê các độ tuổi thích hợp rất nhiều. Nhưng trên thực tế chỉ cần ngài đưa ra yêu cầu rõ ràng của mình, phạm vi người được đề cử sẽ thu nhỏ lại không ít, sau đó lại dùng phương pháp loại trừ loại đi những người không thích hợp.”
 
Điều này Bùi Thanh Thù đã sớm nghĩ tới: “Ta không muốn tùy tiện ép hôn, không muốn kết hôn với người chưa từng quen biết không hiểu gì về nhau. Ta muốn cưới một cô nương ta quen biết, chưa nói đến hiểu nhau, nhưng ít nhất là đã gặp qua. Gia thế cô nương tất nhiên quan trọng, nhưng tính cách cũng phải dễ ở chung. Về phần tuổi thật ra không quá quan trọng, chỉ cần hơn kém ta không quá ba tuổi, ta đều có thể chấp nhận.”
 
Bùi Thanh Thù nói xong, nêu ra mấy cô nương mình đã tiếp xúc qua. Còn mấy người Công Tôn Minh biết rồi, Bùi Thanh Thù không nhắc đến nữa.

 
Công Tôn Minh suy nghĩ, từng bước từng bước phân tích cho hắn: “Trong mấy vị cô nương này, tất nhiên là gia thế Phó ngũ cô nương xứng đôi với ngài nhất. Nhưng tính cách Phó ngũ cô nương và ngài không hợp cho nên loại ra. Tả tam cô nương tính cách phóng khoáng, thân phận cao quý, nhưng đáng tiếc xuất thân từ Tả thị, dễ ấn giấu tai hoạ ngầm cho nên cũng loại. Dung tam cô nương tính cách dễ chịu, xuất thân gia tộc lớn nhưng Dung gia đã có Vinh Quý phi và Tứ Hoàng tử, chỉ cần còn bọn họ, Dung gia sẽ không toàn tâm toàn ý mưu tính cho điện hạ, cho nên vẫn là loại ra.”
 
Bùi Thanh Thù cảm giác để Công Tôn Minh phân tích như vậy, dù mình không cưới được vợ nhưng vẫn muốn cho hắn tiếp tục nói hết.
 
“Con gái Anh Quốc công không chỉ có thân phận tôn quý, hơn nữa trên tay Anh Quốc công có quân quyền nhất định, cưới nàng ấy thoạt nhìn có lợi với điện hạ nhất. Nhưng điện hạ cũng phải nghĩ đến lỡ như điện hạ thành công, sau khi lên ngôi báu…”
 
Dù trong phòng không có người khác nhưng Công Tôn Minh vẫn dùng thanh âm cực thấp, chỉ đủ hai người bọn họ nghe: “Rất có khả năng ngoại thích tham gia vào chính sự, nhiễu loạn triều cương, trở thành tai hoạ ngầm lớn ngăn cản điện hạ thi triển uy quyền. Đến lúc đó nước không ra nước, tất nhiên trong triều sẽ hỗn loạn!”
 
Bùi Thanh Thù rất đồng ý: “Chuyện này ngươi yên tâm, tuy rằng Anh Quốc công nắm quyền thế lớn nhưng ta vốn không định trèo cao đến nữ nhi nhà hắn.”
 
Vừa rồi căn bản là hắn không nhắc đến con gái Anh Quốc công, là tự Công Tôn Minh nghĩ đến.
 
Công Tôn Minh nghe xong không hề ngạc nhiên, cười nói: “Ta biết điện hạ không phải người nịnh hót, chỉ là ta nghĩ muốn phân tích rõ ràng với ngài thôi.”
 
“Vậy ngươi loại tới loại lui, rốt cuộc kiến nghị ta cưới ai?” Nói một hồi lâu cũng không thấy Công Tôn Minh nói rõ ai tốt.
 
Công Tôn Minh cũng không cố ra vẻ bí ẩn, trực tiếp hỏi hắn: “Điện hạ có từng suy xét đến Tống cô nương, con gái thầy giáo vỡ lòng của ngài chưa?”
 
Trong đầu Bùi Thanh Thù lập tức hiện ra bộ dáng một nữ tử đoan trang văn nhã: “Ngươi nói đến con gái thứ hai của Tống lão sư sao?”
 
Công Tôn Minh gật đầu nói: “Theo ta được biết, vị Tống nhị cô nương này chính là con vợ cả của Tống đại nhân. Tuy rằng lớn hơn ngài nửa tuổi nhưng muội muội phía dưới nàng ấy là con vợ lẽ, không đủ để xứng đôi với ngài.”
 
Thấy Bùi Thanh Thù trầm tư không nói lời nào, Công Tôn Minh tiếp tục nói: “Trước tiên nói về Tống đại nhân đi, hắn xuất thân gia đình quý tộc trong sạch, còn là Thám hoa năm Diên Hòa thứ mười hai, sau khi đề danh bảng vàng liền vào Hàn Lâm viện, không bao lâu lại kiêm nhiệm thầy giáo vỡ lòng cho ngài. Có thể nói bất luận là xuất thân hay quan hệ với ngài đều không có gì để chê. Những năm gần đây, con đường làm quan của Tống đại nhân vô cùng thuận lợi, qua kỳ hạn mỗi nhiệm kỳ đều sẽ được tấn chức, hiện tại đã là từ ngũ phẩm hầu giảng Hàn Lâm viện. Mỗi lần Hoàng thượng đi hành cung đều sẽ mang hắn bên người để giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc, đoàn rằng nội các chỉ cách một bước không xa!”
 
“Lại nói đến Tống cô nương, ta cũng từng gặp nàng ấy vài lần từ xa xa. Tuy không xinh đẹp bằng Chung cô nương nhưng cũng là bộ dạng đoan chính. Dù sao cũng là nữ nhi của Thám hoa, diện mạo cũng xứng đôi với điện hạ. Hơn nữa nàng ấy tài hoa xuất chúng, rất có tài danh trong kinh thành. Điện hạ cưới nàng ấy không thiệt.”
 
Bùi Thanh Thù im lặng, lại nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi không cần phải nói, ta biết Tống cô nương rất tốt. Như vậy xem ra các phương diện điều kiện của nàng ấy và ta đều rất xứng đôi. Chỉ là… Chỉ là ta không biết nên nói với ngươi như thế nào, nhưng…” Bùi Thanh Thù không nhịn được trở nên ấp a ấp úng: “Tuy ta biết nàng ấy rất tốt, ấn tượng ta với nàng ấy cũng không tệ lắm, có thể nói là rất thưởng thức. Nhưng ta không có tình yêu nam nữ với nàng ấy, ngươi hiểu ý ta chứ?”
 
“Hiểu, hiểu.” Công Tôn Minh cười nói: “Nói thật lúc ta vừa nhắc tới Chung cô nương liền phát hiện thần sắc điện hạ có một chút biến hóa vi diệu. Thật ra người trong lòng điện hạ hướng vào nhất vẫn là Chung cô nương phải không?”
 
Bùi Thanh Thù không nói.
 
“Điện hạ niên thiếu, ái mộ giai nhân cũng là chuyện thường tình. Thành thật mà nói, ta cũng cảm thấy Chung cô nương diễm sắc vô song, so với Lệ phi nương nương cũng không kém một tấc. Nhưng cưới vợ cưới hiền, rốt cuộc Chung cô nương là con gái thái y, xứng với công tử quan gia bình thường đã xem như không tồi, sao có thể làm chính phi của Hoàng tử chứ? Phải, mẹ đẻ Ân tần nương nương cũng họ Chung nhưng ngài đừng quên, năm đó lúc nàng ta gả cho Lâm lão thái gia, Lâm lão thái gia mới chỉ là một tú tài nho nhỏ. Hôn sự như vậy mới là môn đăng hộ đối.”
 
“Ai da, điều ngươi nói ta đều biết cho nên ta mới cảm thấy khó xử.” Rốt cuộc Bùi Thanh Thù biết vì sao khoảng thời gian này mình nôn nóng như vậy: “Ta nói lời này có thể ngươi không tin nhưng ta thật sự không chỉ vì dung mạo đẹp của Chung cô nương nên mới đặc biệt chú ý nàng ấy. Thật ra khi còn nhỏ, lần đầu tiên thấy nàng ấy, ta đã cảm thấy cô nương này thoạt nhìn mỏng manh yếu đuối, có một loại xúc động rất muốn bảo vệ nàng. Lúc ấy ta chỉ cho là nàng ấy còn nhỏ tuổi, đặc biệt thương tiếc nàng ấy vài phần thôi. Ai ngờ chờ nàng ấy lớn lên rồi, loại cảm giác này không những không mất đi, ngược lại càng mãnh liệt.”
 
Công Tôn Minh lý giải: “Thân thể Chung cô nương mảnh mai, thoạt nhìn rất có dáng vẻ nhành liễu lay trong gió. Điện hạ thương tiếc nàng ấy, muốn quan tâm nàng vài phần cũng có thể lý giải. Nhưng điện hạ hãy cẩn thận ngẫm lại, từ xưa đến nay có tiền lệ con gái thái y làm Hoàng hậu chưa?”
 
Bùi Thanh Thù cười khổ nói: “Không có. Ta biết không có, cho nên ta cũng hiểu rõ ta không thể cưới nàng ấy.”
 
Có thể là Bùi Thanh Thù có một chút hảo cảm với Chung cô nương. Nhưng loại cảm giác này còn lâu mới đủ để khiến hắn choáng váng đầu óc, làm ra mấy chuyện không lý trí.
 
Công Tôn Minh an ủi hắn: “Điện hạ cũng đừng quá bi quan, với xuất thân của Chung cô nương, thật ra vẫn thoải mái để làm một Trắc phi của điện hạ.”
 
Bùi Thanh Thù lắc đầu nói: “Nàng ấy là một cô nương tốt, không nên lãng phí trên người ta. Huống chi ngoại trừ một chính phi, chỉ sợ ta còn phải nạp một thứ nữ Phó gia làm trắc phi. Tính tình Chung cô nương nhu nhược, ta chỉ sợ nàng ấy không ứng phó được.”
 
“Ha ha, vừa rồi chỉ lo nói chuyện chính phi, còn chưa kịp nói với ngài về thứ nữ Phó gia đâu. Xem ra ngài đã nghĩ thông suốt, ta cũng không cần khuyên ngài.”
 
Bùi Thanh Thù lắc đầu nói: “Thật ra nếu không phải Phó gia vẫn luôn mãnh liệt muốn kết thân với ta thì dù thứ nữ Phó gia ta cũng không muốn. Nhưng Thục mẫu phi nuôi ta nhiều năm như vậy, ta thật sự không đành lòng cự tuyệt, cho nên… Trắc phi này sợ là không thể không cưới.”