CHƯƠNG 309: TÍN NHIỆM HAY KHÔNG

Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt cười hắc hắc, “Nào có, là Vô Mộng công chúa quá kết thân ~ ta đây là thụ sủng nhược kinh a.”

Nàng nói như vậy không cho mặt mũi, Vô Mộng tương đương với bị nàng chỉ vào mũi nói là lấy lòng. Xung quanh có tiếng khe khẽ vang lên, bộ phận sắc mặt lộ ra ngoài của Vô Mộng có chút khó coi.

Thoạt nhìn.

Vu Xá Nguyệt bất động, như trước tự vui cầm hai đồ thiết ném lên ném xuống, hai người cứ như vậy giằng co, bầu không khí ngưng đọng.

Hoàng đế âm thầm chỉ điểm nàng, “Nguyệt nhi, ngươi chơi vật gì, còn không để xuống.” Hai người này hắn bây giờ là ai cũng nói được, thực sự là làm khó.

Vu Xá Nguyệt như là nghe không hiểu ám chỉ của hoàng đế một dạng, còn hào phóng đồng ý, “Gần đây học làm tinh luyện kim loại, chờ Nguyệt nhi học, lại làm đồ tốt cho hoàng thượng.”

“Ngươi nha đầu này, biết làm đồ vật ly kỳ cổ quái.” Hoàng đế bất đắc dĩ, nàng đây là dựa vào tư bản không có sợ hãi.

Thấy vậy, Vu Tử Nghị lập tức đứng dậy nhường một bước, “Vô Mộng công chúa thỉnh người ngồi.”


Vô Mộng do dự một cái chớp mắt, cuối cùng vẫn là chọn ngồi xuống.

Vu Tử Nghị đây là cho ba người bậc thang, Vu Xá Nguyệt cùng Vô Mộng không có biện pháp thể hiện sắc mặt tốt, thế nhưng hoàng đế cũng khó khăn không tìm ra được thượng sách gì.

Vô Mộng ngồi vào bên cạnh Vu Xá Nguyệt, chợt nghe thanh âm nàng thật thấp nói: “Ta biết một chuyện rất chuyện thú vị, có người muốn ám sát ta, nàng tìm không được lợi khí thích hợp, liền trộm kiếm của ta đến giết ta. Vô Mộng công chúa, ngươi nói người này là đủ mất mặt không? Càng mất mặt là nàng thất thủ.”

“Nói cũng phải.” Vô Mộng mắt nhìn thẳng về phía trước, “Bất quá vẫn là Bất quá vẫn là Minh Nguyệt công chúa phúc khí lớn, bằng không, chết dưới đồ của mình, cũng là rất mất mặt.”

Trên mặt Vu Xá Nguyệt hiện ra nụ cười ngọt ngào, nàng hơi nghiêng người tới gần Vô Mộng, “Ta không phải là phúc khí lớn sao, có thể được tiểu vương gia che chở có được mấy người a.”

Vọng Thư Uyển.com
Đầu mày của Vô Mộng run lên, lành lạnh nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt.

Thị giat đi lên trước vội tới rót đầy rượu ở mỗi bàn, vũ nữ dũng mãnh vào đại điện, một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình không ai đối thoại này.

Chốc lát sau, Ngự Cảnh cùng Tân Ngư trở lại. Tân Ngư sắc mặt lạnh lùng, đại khái là có chút không thoải mái, mà Ngự Cảnh vừa tiến đến nhìn sang chỗ nhìn sang, nhìn thấy người quen bên người nàng.

“Vô Mộng?” Hắn cau mày. Hắn nghe nói hôm nay Hàn Địa có người đến, không nghĩ tới Vô Mộng chạy qua bên này.

Vô Mộng mãn nhãn cười, khẽ gật đầu với hắn. Động tác tuy nhỏ thế nhưng thập phần vô cùng thân thiết, vừa nhìn cũng rất rất quen.

Vu Tử Nghị ngồi ở phía sau Vu Xá Nguyệt bĩu môi, tỷ phu rõ ràng nhìn tỷ tỷ hắn, người này trái lại tiếp qua nhãn thần, làm như người ta đàng nhìn nàng vậy.

Ngự Cảnh lấy lại tinh thần gật đầu, thu hồi ánh mắt an vị ở đối diện.

Vu Xá Nguyệt vừa giơ tay lên muốn ám chỉ hắn, Vô Mộng lập tức đứng dậy nói: “Hoàng thượng, Vô Mộng lần này đến đây là muốn mời Cảnh ca ca hồi Hàn Địa thăm phụ hoàng, phụ hoàng lại bệnh nặng, nhớ ca ca…”

Cái đề tài này lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của Ngự Cảnh, hoàng đế liếc mắt Ngự Cảnh một cái, tiếc hận lắc đầu, “Như vậy… Trước liền nghe nói thân thể quân chủ Hàn Địa không khỏe, sao lâu như vậy cũng không có thấy hiệu quả.”

“Hoàng thượng, thần rất nhanh sẽ về, không làm lỡ chính sự.” Ngự Cảnh lập tức chờ lệnh.


“Trẫm tự nhiên là phải thả người, ngươi cũng không quá gấp.” Trước mặt nhiều người như vậy, hoàng đế thế nào cũng không cách nào nói thẳng không muốn thả người.

Vô Mộng trả thù Vu Xá Nguyệt nhích lại gần cười nói: “Minh Nguyệt công chúa yên tâm, ta sẽ chiếu cố thật tốt Cảnh ca ca.”

“Không nhọc ngươi phí tâm!”

Yến hội qua nửa, tâm tư mấy người cũng không ở trên ca vũ.

Ngự Cảnh lặng yên đứng dậy đi ra ngoài, Vô Mộng ho nhẹ một tiếng, Vu Xá Nguyệt vừa quay đầu thấy nàng cũng đứng lên, đi vòng qua phía sau mà đi.

——

Ngoài điện trên đường nhỏ một mảnh biển hoa, Ngự Cảnh truy vấn: “Rốt cuộc là bệnh gì, lần trước không phải là thấy hiệu quả sao.”

Vô Mộng viền mắt đỏ lên, nàng níu ống tay áo của Ngự Cảnh lại vội vàng nói: “Phụ hoàng hắn không phải là bệnh nặng, là, là…”

“Là xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Ngự Cảnh thoáng hiện dự cảm không tốt.

“Hoàng cung bị Vô Nhiên khống chế, phụ hoàng có thể đã…” Vô Mộng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.

Vọng Thư Uyển.com

Ngự Cảnh trở tay túm vai Vô Mộng giận dữ hỏi, “Tiểu ngũ? Các ngươi làm sao trông chừng cữu cữu! Ta trước cùng các ngươi nói cái gì đều đã quên sao!”

Vô Mộng rốt cục hoàn toàn khóc lên, “Xin lỗi… Ngươi, ngươi đừng ngươi đừng tiểu tiểu, may mắn có hắn ở ta mới có thể chạy đến tìm ngươi, bằng không Hàn Địa sắp lặng yên không tiếng động đỗi chủ. Phỏng chừng Vô Nhiên cũng đã nhận được tin tức, đối với ngươi… Ta đây thực sự vội muốn chết, ta không biết Long Phục hoàng đế là tâm tư gì, cũng không có thể tùy tiện nói thẳng. Liền sợ Hàn Địa họa vô đơn chí…”

Nàng càng nói càng lộn xộn, hai tay bụm mặt, cũng đỡ không được nước mắt chảy ra từ khe hở.

“Ta hiểu.” Ngự Cảnh cảm giác ý nghĩ đều có chút mê muội, ngón tay run nhè nhẹ, hắn thả tay xuống cường ngạnh nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp cùng ngươi trở lại. Vô Nhiên hắn phạm ngu xuẩn, hắn thế nào nháo cũng không nên động cữu cữu.”

Hai người vốn là đúng gần, Vô Mộng cúi đầu, cái trán chính để trên vai Ngự Cảnh. Nức nở biến thành đè nén nức nở, vai không bị khống chế run run.

Hai bên trái phải có thanh cỏ động nhỏ nhẹ, Ngự Cảnh vừa quay đầu lại, chỉ thấy Vu Xá Nguyệt vừa đi tới. Nàng vẻ mặt ngạc nhiên, nói một câu: “A, quấy rầy…” Nói liền lui về phía sau một bước, xoay người rời đi.

Ngự Cảnh Ngự Cảnh, im lặng không lên tiếng ly khai Vô Mộng liền muốn theo qua. Nhưng Vô Mộng níu lại tay của Ngự Cảnh, tiếp ánh mắt hỏi thăm của hắn, Vô Mộng lúng túng nói: “Ngươi… Ngươi và Vu Xá Nguyệt kia, bây giờ còn là cùng nhau?”

“Ân.”

“Nga.” Vô Mộng buông ra, “Vậy, vậy ngươi đi trước.”