Editor: Vương Chiêu Meo Sáng sớm, sau khi rời giường không lâu, Kinh Ương liền nghe được người dưới nói đêm qua Lệnh phi bị bệnh, còn phải gọi thái y, sau đó Ngũ a ca còn đi tới Duyên Hi cung.
Cô không thể không cảm thán, Ngũ a ca này đúng là đồ não phẳng, phi tử của phụ hoàng mình thân thể không khỏe nào đến phiên hắn đi thăm, hắn thì khen ngược, không chỉ có tới hỏi han mà còn là đi vào ban đêm, loại này phải não tàn cỡ nào mới có thể hành động như thế chứ.Lệnh phi thân thể không khỏe chỉ sợ là do trong lòng không khỏe.
Kinh Ương thưởng thức bộ móng tay.
Tâm đồng tình với Lệnh phi tối hôm qua, sau khi nghe được báo cáo thì đã biến mất không một chút tăm hơi.
Cô khẽ nhíu mày.Thời điểm cung nhân báo cáo những việc này, Tình Nhi và Tử Vi đều ở đây cả.
Nghe xong, sắc mặt Tình Nhi liền thay đổi.
Loại chuyện này nếu mà làm không tốt thì chính là gièm pha trong cung đình.
Nàng cũng lo lắng Thái hậu vì những chuyện này mà tức giận, gây hại cho thân mình, liền vội vàng kể mấy chuyện hài hài chọc cười.
Nhìn thấy sắc mặt Thái hậu khá hơn, nàng mới yên lòng, chỉ là trong đầu âm thầm hạ chủ ý, phải cách xa những người này hơn nữa.Vốn dĩ Tử Vi không cảm thấy chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, nhưng mà nhìn thấy thần sắc của Tình Nhi và Thái hậu liền nhận ra việc này không nhỏ chút nào.
Tinh tế suy nghĩ một lát, toàn thân nàng liền đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi nàng mới hiểu ra trước kia mình đã làm ra không ít chuyện có thể rơi đầu.Mấy người lại trò chuyện hàn huyên một lát, liền nghe thấy thái giám báo Hoàng thượng tới thỉnh an Thái hậu.
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa, thời gian thỉnh an đã sớm qua, nhưng Kinh Ương vẫn không nói nhiều, chỉ kêu thái giám nghênh đón hoàng đế tiến vào.Vào lúc nghe được tin con trai tiện nghi tới thỉnh an mình, Kinh Ương liền có thể khẳng định, đứa con trai này tới không phải là để thăm hỏi người mẹ này, mà là vì tiểu mỹ nhân Hồi tộc kia cơ.Kinh Ương nhìn khuôn mặt vui vẻ sáng láng của Càn Long, trong lòng biết vị Càn Long đế này đang hồi xuân.
Cô cũng chẳng có tâm tư quản nhiều chuyện như thế, dựa theo tổ chế mà nói:- Hàm Hương này vừa mới tiến cung, phân vị cao quá sẽ khiến cho hậu cung bất mãn, trước cứ phong là Hòa quý nhân đi, chờ qua một thời gian con sủng hạnh rồi lại tính chuyện thăng vị sau.
Con thấy sao?Càn Long vừa nghe là biết Hoàng ngạch nương không có ý khó xử mình.
Nghĩ đến quy của hậu cung, các phi tần trong cung muốn thăng vị cũng phải trải qua sự đồng ý của Hoàng ngạch nương.
Nay Hoàng ngạch nương đã nói phân vị như thế này, thân làm nhi tử đương nhiên không thể không chừa mặt mũi cho bà được, bèn vội tán thưởng, thái độ cực kỳ cung kính.- Ai gia thấy Hàm Hương là nữ tử khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng, ngàn dặm xa xôi như vậy đi tới kinh thành, nhất định là không quen thói quen sinh hoạt trong kinh thành.
Theo ý ai gia thì ban cho Hàm Hương một phòng bếp sạch sẽ, ăn mặc ở đều dựa theo thói quen Hồi tộc của con bé, như vậy cũng tỏ ra hoàng thất chúng ta ân sủng con dân Hồi tộc.
Nếu hoàng đế không phản đối thì ai gia sẽ tự tiện hạ ý chỉ này.Dù sao, nếu mình không nói thì con trai tiện nghi này cũng sẽ mở miệng, vậy chẳng thà mình chủ động nói ra, như vậy sẽ gia tăng sự kính yêu mẹ trong lòng con trai, lại tỏ ra lập trường của bản thân.- Hoàng ngạch nương suy nghĩ chu toàn, nhi thần không có ý kiến.Trong lòng hoàng đế vốn cũng có chút do dự những chuyện này, nay Hoàng ngạch nương lại tự đưa ra ý kiến, làm cho ông ta thở phào nhẹ nhõm, lại càng cảm động với Thái hậu.
Nói vậy, Hoàng ngạch nương đã nhìn ra mình yêu thích Hàm Hương, không muốn làm cho mình khó xử, nên mới nói ra chủ ý.
Càn Long không khỏi cảm khái, trên thế giới này, quả nhiên vẫn là Hoàng ngạch nương đối xử với mình tốt nhất.Kinh Ương nhìn sắc mặt Càn Long là biết vị hoàng đế này lại đang tự bổ não.
Cô khẽ mỉm cười:- Hoàng đế, ai gia nghe nói hôm qua Ngũ a ca lại đi tới Duyên Hi cung.
Bí mật trong cung khó giữ nếu để cho nhiều người biết, cho dù chuyện không có gì, mọi thứ đều trong sạch thì chỉ sợ đồn ra ngoài, thể diện của hoàng gia cũng trở nên khó coi.
Ai gia biết con niệm tình cũ, nhưng Lệnh phi này thật sự là không bằng Hiếu Hiền, ngày thường ai gia răn dạy một câu thôi mà hôm sau đã nghe được tin động thai khí với lại bệnh này bệnh kia truyền từ Duyên Hi cung ra.
Mấy ngày nay, nàng ta rất ít khi thỉnh an ai gia.
Ai gia cũng niệm tình nàng ta đang mang long chủng nên không so đo gì nhiều.
Chỉ là Ngũ a ca này thân cận với nàng ta quá, chuyện này phải làm thế nào cho phải?Kinh Ương biết ở ngay lúc này nói ra chuyện giữa Lệnh phi và Ngũ a ca thì càng có thể làm cho hoàng đế cảm thấy chán ghét, bởi vì đàn ông đều có một căn bệnh chung: có mới nới cũ.
Khi hắn nhìn thấy một thứ gì đó mới lạ, có vẻ tốt đẹp hơn, thì liền cảm thấy những thứ hiện tại không đúng tí nào, chỗ nào cũng không tốt, so với thứ mới thì càng không lọt được vào mắt.
Lệnh phi và Hàm Hương hiện tại chính là minh chứng cho điều đó.
Cho nên, bây giờ mình tỏ vẻ bất mãn với Lệnh phi, sẽ chỉ càng làm cho hoàng đế càng thêm bất mãn với Lệnh phi chứ không phải là cầu xin thay nàng ta.- Lệnh phi này đúng là quá không biết suy nghĩ.
Trẫm nạp người mới, nàng ta liền không khỏe, như vậy không phải là nói cho trẫm, nàng ta không thoải mái trong lòng hay sao? Xúi quẩy!Càn Long nhíu mày.- Hoàng ngạch nương, chuyện này phải nhờ hoàng ngạch nương xử lý rồi.
Việc của hậu cung, nhi thần không tiện nhúng tay.
Còn Vĩnh Kỳ, trẫm sẽ suy nghĩ xem có nên cho nó ra ngoài cung ở phủ riêng hay không.Kinh Ương cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên là như thế! Đàn ông chính là cái dạng này, ở trước mặt người mới mà người cũ dám tỏ vẻ không vui một chút cũng đã là chuyện không thể tha thứ rồi.
Cái gì mà không tiện nhúng tay vào việc hậu cung? Nếu hai tháng trước mà mình nói như vậy, chỉ sợ là vị hoàng đế này sẽ cầu xin thay cho Lệnh phi, chứ không phải là giao toàn bộ mọi chuyện cho mình xử lý như thế này.
Đàn ông ấy à, là loại sinh vật không đáng tin cậy một chút nào cả.- Ai gia biết con bận rộn chính sự, nên không giữ con ở đây nữa.
Nhớ là phải chiếu cố bản thân cho thật tốt, đừng có lao đầu vào chính sự mà quên mất giữ gìn sức khỏe.Kinh Ương nâng chén trà lên, ý tứ chính là “ngươi có thể đi được rồi đấy”.Mục đích của hoàng đế đã đạt được, nên ông ta sảng khoái xin cáo lui, mặt mũi tươi cười mà đi ra Từ Ninh cung, không nhìn thấy được vẻ mặt trầm xuống của Kinh Ương cùng với Tử Vi mặt mũi tái nhợt..