“Sao… sao có thể.” Hoài Cẩm Nam không thể nào mà tin tưởng nổi, hai mắt trừng to, ngã ngồi trên ghế.
Tịnh Dương liếc anh một cái, người này không đi làm diễn viên thực sự là phí phạm của trời.

Nhưng náo nhiệt như vậy nếu anh ta không tham gia có phải là rất không vui phải không?
“Bạch tổng, theo như anh nói dù sao tôi cũng là cổ đông đứng thứ ba ở đây.

Tôi có quyền phát biểu đúng không?” Dáng vẻ cợt nhả làm người khác khó chịu nhưng trong hội đồng quản trị đều là những con cáo già, bọn họ biết rõ, trong giới thương nghiệp có thể đắc tội với bất kỳ người nào, chỉ có Tịnh Dương là không thể, bọn họ nhao nhao cười nói: "Chúng tôi không có bất kỳ ý kiến gì.”
“Mời Tịnh tổng” Thư ký đẩy mắt kính của mình, đóng tài liệu vào, nhìn về phía Bạch Doanh Trần gật đầu một cái, lùi về phía sau hai bước.
“Tôi đây thân là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn, hẳn là có quyền lợi được biết tổng giám đốc mới là ai và những cổ đông như chúng tôi sẽ thế nào chứ?” Tịnh Dương liếc mắt nhìn Hoài Cẩm Nam, vui sướng khi người gặp họa mà cười một tiếng.
Nghe vậy, đôi môi mỏng của Bạch Doanh Trần nhếch lên, từ từ đi đến vị trí nam thư ký đứng lúc trước, từ trên cao nhìn quét mắt xuống mọi người.
Qua mấy giây, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Từ bây giờ, tập đoàn Bác Dương sẽ đổi tên thành tập đoàn Bạch Kỳ.


Còn về cổ đồng như các vị nếu còn có ý hợp tác chúng tôi luôn sẵn sàng."
Hoài Cẩm Nam lập tức nói: "Bạch tổng đã nghĩ sâu xa đến như vậy rồi sao? Anh đây là đang nằm mơ sao?"
Bạch Doanh Trần nhăn mày, nhìn về phía Hoài Cẩm Nam, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, chậm rãi hỏi: “Xem ra Hoài tổng vẫn chưa nhận rõ tình hình hiện tại?"
Dưới tầm mắt của anh ta, Hoài Cẩm Nam cười một tiếng, ưu nhã mà ngồi xuống: “Người hiện tại không nhận ra tình hình là Bạch tổng đây?”
Không hiểu vì sao thấy vẻ này của Hoài Cẩm Nam, Bạch Doanh Trần liền có chút bất an.

Song nghĩ đến hắn đã an bài ổn thỏa, Bạch Doanh Trần cũng ngồi xuống.
Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, những cổ đông khác đều không dám mở miệng.

Tịnh Dương gõ gõ tay lên mặt bàn, như đang chờ đợi điều gì đó.
Hai phút… năm phút… mười phút đã trôi qua nhưng không có bất kỳ ai mở miệng, đám người trong cuộc họp ngươi nhìn ta, ta nhìn người không biết ra làm sao.
Đúng lúc này, Hoài Cẩm Nam rốt cuộc mở miệng “Nếu Bạch tổng đã muốn dựa vào cổ phần để làm chủ tịch của Bác Dương thì tôi đành chiều theo ý anh.

Nhưng không biết… Bạch tổng thực sự đã điều tra kỹ chưa?”
“Không biết ý Hoài tổng là gì?” Bạch Doanh Trần nhàn nhạt hỏi, lẽ nào hắn đã có sơ hở? Anh ta liếc nhìn thư ký, liền nhận được một cái lắc đầu.
Hoài Cẩm Nam thấy vậy liền cười cười, nhìn về phía Tịnh Dương.

Tịnh Dương hiểu ý mà vẫy tay, thư ký của anh ta tiến đến đưa một bản hợp đồng cho Hoài Cẩm Nam.
Nhìn hành động của hai người, trong nháy mắt Bạch Doanh Trần như hiểu ra được điều gì.

Họ đây là…
“Mời mọi người xem, hiện tại 3,1% cổ phần của Tịnh tổng đã nằm trên tay tôi.


Xem ra lúc này, Bạch tổng lại phải thất vọng rồi.” Hoài Cẩm Nam cười.
Bây giờ Bạch Doanh Trần mới biết, hai người này đang liên kết với nhau để chỉnh hắn nhưng có ích sao, nhếch miệng giễu cợt, nói với Hoài Cẩm Nam: "Đúng là thủ đoạn."
Hoài Cẩm Nam lên tiếng không chút nào khách khí: "Cám ơn." Sau đó nói tiếp "Bây giờ tôi lấy danh nghĩa là chủ tịch… sa thải anh."
“Anh có quyền đó sao?” Anh vừa nói dứt lời.

một giọng nói xa lạ vang lên, cửa chính của phòng họp đã bị mở ra, một người đàn ông có vẻ vóc dáng cao lớn đi vào.

“Không biết Hoài tổng còn nhớ tôi là ai không?” Dáng vẻ đắc ý không kiềm chế được, một lát nữa thôi người đàn ông cao cao tại thượng này liền sẽ phải quỳ dưới chân anh ta, cầu xin anh ta tha thứ vì những việc mà hắn đã làm.
Hoài Cẩm Nam nhìn về phía Triệu Bằng “Một con chó, con mèo tôi cũng phải nhớ rõ.” Cuồng vọng làm Triệu Bằng giận dữ.
Hắn ta quay người nhìn về phía Bạch Doanh Trần “Hiện tại tôi có 0,2% cổ phần của Bác Dương, tôi bằng lòng cho anh.

Chỉ c ần sau khi anh thành công có thể sa thải toàn bộ người của Hoài Cẩm Nam.”
Bạch Doanh Trần quan sát nét mặt đám người xung quanh, âm thầm nghiến răng, lũ cáo già ranh ma, nhìn Hoài Cẩm Nam và Tịnh Dương bình tĩnh ngồi đó hắn càng có xúc động muốn động thủ.
“Hoài tổng không biết anh còn gì muốn nói không?”
Đám cổ đông im lặng theo dõi tình huống, biết rõ Bach Doanh Trần đã nắm gần như toàn bộ cổ phần của Bác Dương nhưng bọn họ vẫn muốn Hoài Cẩm Nam tiếp tục dẫn dắt Bác Dương.


Đơn giản bởi vì những gì anh đã làm trong năm năm qua đủ để chứng minh năng lực của anh, cũng chính vì điều này mà họ im lặng từ nãy đến giờ.

Nhưng giờ phút này, họ có chút không chắc chắn.
“Ha… ha… ha…” Tịnh Dương vừa cười vừa vỗ vai Hoài Cẩm Nam, ánh mắt trêu cợt “Xem ra lần này, Hoài Cẩm Nam cậu vẫn nên ngoan ngoãn giao ra Bác Dương thì hơn.”
Hoài Cẩm Nam liếc xéo anh ta, nhìn về phía Bạch Doanh Trần “Thực ra tôi còn một bất ngờ nữa dành cho anh.” Nói xong ấn chuông trên bàn “Mời vào.”
Rất nhanh bốn người cảnh sát đi vào, khi tất cả mọi người còn chưa định hình được tại sao cảnh sát lại tới nơi này thì họ lập tức đi đến trước mặt Bạch Doanh Trần.

Ngay sau đó lời họ nói ra, làm cho những người ở đây không thể tin tưởng nổi.
“Bạch Doanh Trần chúng tôi nghi ngờ vụ án hối lộ, th@m nhũng của thị trưởng Bạch.

Mời anh theo chúng tôi về để tiếp nhận điều tra.” Sau đó liền ngay lập tức, còng tay anh ta lại mang đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Bạch Doanh Trần vừa đi vừa quay đầu nhìn Hoài Cẩm Nam và Tịnh Dương nhưng như vậy thì sao, bất ngờ lớn mà hắn dành cho họ còn ở phía sau..