Bạch Doanh Trần từ trong phòng mình đi ngang qua thì nghe thấy tiếng động, ghé sát tai nghe hóa ra là tiếng kêu cứu.

Anh không kịp nghĩ nhiều mà đạp cửa xông vào.

Đập vào mắt anh là hình ảnh một cô gái quần áo xốc xếch gần như khỏa thân bị một tên đàn ông đè dưới thân.
Anh ta gần nhưng không kịp suy nghĩ nhanh chóng lao vào cứu cô.

Bạch Doanh Trần kéo người đàn ông đó ra nhưng lại bị hắn ta đạp.

Cho dù là anh thường tập thể thao nhưng so với người có thân hình vạm vỡ, lại bị tấn công bất ngờ mà bay ra xa.
“Là thằng khốn nào không có mắt vậy?” Đạo diễn Vương gào lớn nhưng khi ông ta nhìn thấy người bản thân vừa đạp liền run rẩy.

Song nghĩ lại anh ta không biết mình là ai, Vương Bân liền nổi lên ý định giết người.
Ông vứt Tịnh Kỳ đến một góc, đi thẳng đến chỗ Bạch Doanh Trần đấm túi bụi vào mặt, bụng, sườn anh.

Ông ta không quên khi nãy dưới lầu tên này vẫn cười nhạo anh.

Vương Bân vừa đánh vừa chửi mắng.
“Này thì xen vào chuyện người khác.


Bao đồng.

Này thì khinh thường tao.

Thằng chó.”
Ở góc kia, Tịnh Kỳ không phải nghĩ sẽ đi mặc quần áo để bảo vệ mình mà cô di chuyển đến chỗ tủ cầm lấy lọ hoa đi chầm chậm về phí Vương Bân.

Bạch Doanh Trần nhìn thấy hành động của cô, anh ta cố gắng không làm Vương Bân phát giác.
1… 2… 3… “Choang” một tiếng vang cực lớn, Vương Bân ngay lập tức ngã ra sàn.
“Mau đi thôi.”
Tịnh Kỳ vơ lấy áo khoác kéo tay Bạch Doanh Trần chạy như bay ra ngoài trước khi đi cô không quên chốt cửa bên ngoài.

Tịnh Kỳ là người càng hoảng sợ càng bình tĩnh làm người khác không thể nào biết cô đang sợ hãi đến mức nào.
Bạch Doanh Trần cố nén trong người đau đớn, nhìn cánh tay đang nắm tay mình anh cười khổ.

Thật không biết anh cứu cô hay cô cứu anh.

Hai người một đường chạy đi ra ngoài đến chỗ tiếp tân, Tịnh Kỳ mượn điện thoại gọi cho anh hai.
Xong xuôi, mọi sức lực trên người Tịnh Kỳ gần như đều biến mất may mắn có Bạch Doanh Trần đỡ không thì cô nhất định sẽ ngã ra sàn.

Anh đỡ cô ra ghế sô pha ngồi.
Đúng lúc này, Hoài Cẩm Nam cũng chạy đến và nhìn thấy.

Khi nãy anh về nhà nhưng không hề thấy cô ở đó, anh nhớ cô nói ngày nào đó sẽ dẫn anh đến Bắc Sương ăn nên liền chạy đến đây.
“Manh Manh” Hoài Cẩm Nam gọi.
Bạch Doanh Trần cảm nhận được cơ thể cô bỗng cứng đờ nhưng sau đó nhanh chóng thả lỏng.

Tịnh Kỳ vỗ vào tay anh, ý bảo đỡ cô qua đấy ngồi.
Hoài Cẩm Nam thấy cô không phản ứng anh, đã thế vẫn ôm ấp người đàn ông kia.

Trong đầu tự nảy ra những tin nhắn mà anh nhận được, Hoài Cẩm Nam không kiềm chế mà xông để chỗ hai người.

Nhìn quần áo không chỉnh tề kia như những phát vả vào gương mặt anh.
“Tịnh Kỳ” Anh hét vào mặt cô.
“Hoài Cẩm Nam” Bạch Doanh Trần ngạc nhiên.
“Không phải chuyện của anh, cút.” Hoài Cẩm Nam gào lên với Bạch Doanh Trần.


Vết thương trên mặt, người cô như từng con dao đâm vào người anh.

Hoài Cẩm Nam đẩy Bạch Doanh Trần ra ngoài, nắm lấy hai tay Tịnh Kỳ lay động.
“Em làm sao vậy? Nói cho anh biết.”
Trái ngược với sự nổi nóng của anh, Tịnh Kỳ lại im lặng đến lạ thường.

Sự im lặng của cô, hình dáng của cô càng làm cho Hoài Cẩm Nam khó chịu.

Không ngờ người lý trí như anh ta, mỗi lần đụng phải chuyện của cô chỉ số thông minh đều như trở về số không vậy.
“Em nói đi.

Mau nói chuyện.” Giọng nói lạnh lẽo, cảm tưởng như bóp chặt lấy cổ họng của Tịnh Kỳ.
“Hoài Cẩm Nam, anh làm cái quái gì vậy?” Tịnh Dương vừa đến liền thấy cô em gái bé bỏng của hắn mặt đầy vết thương đứng trước sự chất vấn của Hoài Cẩm Nam, bên cạnh còn có người đàn ông khác.
Nghe thấy tiếng Tịnh Dương, Tịnh Kỳ mới ngẩng mặt lên.

Giờ phút này họ mới thấy rõ trên khuôn mặt hằn đỏ năm ngón tay nay đã dần thâm tím lại.

Ánh mắt bất lực của cô nhìn về phía anh y hệt ba năm trước cô bị người phản bội.
Tịnh Dương đau lòng đến không chịu được, ngay từ đầu anh đã không đồng ý giao cô cho Hoài Cẩm Nam, giờ thì hay rồi.

Tịnh Dương bắt đầu có chút oán trách ba mẹ và ông nội.

Ra hiệu cho Lưu Mộng Tuyền đem áo mặc cho cô.
“Manh Manh, cậu không sao chứ?” Lưu Mộng Tuyền chỉ thấy Tịnh Kỳ lắc đầu, lại gần càng thấy những vết thương kia, cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Hoài Cẩm Nam thấy cô có phản ứng liền bình tĩnh lại một chút nhưng vẫn không quên sự hiện diện của người đàn ông kia.
“Manh Manh, anh ta là ai?” Nghe câu hỏi của Hoài Cẩm Nam, Tịnh Dương và Lưu Mộng Tuyền chăm chú nhìn cô.

Tịnh Kỳ nhìn anh rút tầm danh thiếp trong túi anh hai đưa cho Bạch Doanh Trần.
“Cảm ơn” Cô thì thào.
Bạch Doanh Trần gật đầu, thấy người nhà cô đã đến anh ta liền rời đi.

Tịnh Dương nghe cô cảm ơn anh ta nên không cản người.
“Anh hai, em muốn về nhà.”
Hoài Cẩm Nam nghe vậy muốn bế cô lên nhưng cô lại nghiêng người từ chối.

Tịnh Dương thấy vậy vội vàng bế cô lên.
“Manh Manh, em rốt cuộc là làm sao đây?” Khuôn mặt âm trầm, giọng nói khắc nghiệt thực sự làm người khác không thấy được.
“Hoài Cẩm Nam, anh không cần như vậy.

Anh không mệt nhưng tôi lại thấy rất buồn cười.”
Nói rồi ra hiệu cho Tịnh Dương rời đi.

Lưu Mộng Tuyền thấy Hoài Cẩm Nam vẫn định đuổi theo liền tức giận nói: “Hoài Cẩm Nam, anh muốn gì đây?”
Chống lại ánh mắt như dao nhọn của Hoài Cẩm Nam, cô nói tiếp: “Lễ tình nhân bỏ vị hôn thê đi với người khác? Thấy vị hôn thê bị thương không quan tâm lại trách mắng.

Manh Manh nhà tôi tám đời mốc mới gặp được tên tra nam như anh.”
Dứt lời, cô vội vàng chạy theo hai anh em kia bỏ lại Hoài Cẩm Nam đang ngẩn người..