Chương 67

Mày kiếm của Hoắc Vân Thành khẽ nhếch: “Cho nên, tối qua là cô đưa tôi về phòng?”

“Đúng vậy, chẳng qua sau đó Hoắc Thiến nói cô ta muốn đưa anh về phòng, tình cảm giữa hai anh em các người đúng là rất tốt.” Thư Tình có thâm ý khác, nói.

Cô chỉ nói đến đó là ngừng, hy vọng Hoắc Vân Thành có thể hiểu được.

Trong lòng Hoắc Vân Thành đều là Đường Đường, cộng thêm anh cũng chỉ xem Hoắc Thiến là em gái, căn bản không nghĩ sang hướng khác, vì vậy cũng không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thư Tình.

Tình cảnh tượng tối hôm qua lại hiện lên trong đầu anh.

Mặc dù anh uống say, thế nhưng cảm giác của anh cũng chân thực không gì tả nổi.

Anh thật sự gặp được Đường Đường, anh kéo tay cô, nói chuyện cùng cô, Đường Đường còn rất đỗi dịu dàng không để cho anh nằm trên đất mà kéo anh đứng dậy, quả thật là chân thực đến mức trước giờ chưa từng có.

Mà Thư Tình nói rằng, tối hôm qua là cô đỡ anh từ dưới đất lên, vậy người tối qua anh nhìn thấy có lẽ là Thư Tình.

Thư Tình không phải Đường Đường.

Nhưng vì sao, sao cô lại mang đến cho anh cảm giác cô giống hệt như là Đường Đường?

Cảm xúc dâng trào, Hoắc Vân Thành bỗng nhiên đứng lên, chân dài từng bước ép sát Thư Tình.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, cong môi hỏi: “Thư Tình, có thật là trước đây cô chưa từng bị bắt cóc không?”

Giây phút này, sự dịu dàng trong mắt Hoắc Vân Thành là thứ mà trước giờ Thư Tình chưa từng nhìn thấy, giọng nói trầm đầy dụ dỗ kia như đong đầy thứ ma lực mê hoặc lòng người, nó giống như vòng xoáy mãnh liệt có thể hút con người ta vào trong đó vậy.

Thư Tình khẽ run, nếu cô nhớ không nhầm, đây hình như là lần thứ hai Hoắc Vân Thành hỏi cô về vấn đề này.

Sao anh cứ xoắn xuýt mãi việc cô có từng bị bắt cóc hay không vậy?

Ngước mắt, đối diện với ánh mắt thâm sâu có thể khiến người ta chìm đắm vào trong đó của Hoắc Vân Thành, Thư Tình nghiêm mặt nói: “Hoắc Vân Thành, tôi không biết vì sao anh lại thích hỏi về vấn đề này như vậy, đây là lần cuối cùng tôi trả lời câu hỏi này của anh, tôi chưa từng bị bắt cóc, chưa từng!”

Hoắc Vân Thành chăm chú nhìn vào đôi con ngươi của Thư Tình, cô trả lời một cách thản nhiên và nghiêm túc, vẻ mặt này không phải là đang giả vờ.

Thư Tình chưa từng bị bắt cóc, nói cách khác, Thư Tình không thể nào là Đường Đường.

Ngọn lửa trong mắt Hoắc Vân Thành dần dần phai nhạt.

Nhìn bộ dạng thất vọng này của Hoắc Vân Thành, trong lòng Thư Tình dấy lên ngọn lửa tò mò.

Cuối cùng cô không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Đường Đường là ai? Cô gái mà anh thích hả?”

“Là cô gái rất quan trọng đối với tôi.” Hoắc Vân Thành trầm ngâm một lát, cân nhắc nói.

Không biết vì sao, anh không thừa nhận bản thân thích Đường Đường trước mặt Thư Tình.

“À.” Thấy Hoắc Vân Thành không muốn nhiều lời, Thư Tình cũng không truy hỏi thêm nữa.

“Sao, cô ghen à?” Hoắc Vân Thành đột nhiên hạ giọng hỏi, âm cuối còn cố gắng kéo cao lên, màn theo vài phần ẩn ý mập mờ.

Ghen?

Ghen cái con khỉ mốc ấy!