Chương 337

“Rất tốt.” Giọng Jones mang theo vẻ âm trầm: “Một phút sau cho nổ bom đi.”

“Không thành vấn đề!” Giọng nữ lại vang lên lần nữa.

Sau đó là một loạt tiếng bước chân gấp gáp, dường như Jones đang chạy đến chỗ an toàn.

Một phút sau, giọng nói dò hỏi của người phụ nữ vang lên: “Có thể cho nổ chưa?”

“Ok!”

Sau đó, tiếng bùm vang lên cực lớn, cho dù chỉ nghe đoạn ghi âm trong điện thoại, tất cả mọi người ở hiện trường đều có thể cảm nhận được sự chấn động hồn phách của hiện trường vụ nổ.

“Làm tốt lắm!” Jones hài lòng lên tiếng.

Ghi âm điện thoại đến đây là hết, tất cả mọi người ở hiện trường đều chấn động.

Lẽ nào, vụ nổ kho của Hoắc thị, hoàn toàn không phải ngoài ý muốn, mà là do người ta cố ý gây ra, đặt bom?

Căn cứ vào đoạn ghi âm này, người đặt bom rất có thể là Jones.

Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Jones siết chặt ngón tay, nâng cao giọng lên mấy phần: “Chẳng qua chỉ là một đoạn ghi âm chẳng biết từ đâu ra, có thể chứng minh được gì?

Cô có chứng cứ gì chứng minh, người trong điện thoại là tôi? Lại có chứng cứ gì chứng minh, vụ nổ này có liên quan đến nhà kho số một?”

Jones liên tiếp hỏi ngược lại, giọng điệu hùng hổ dọa người.

Thư Tình cất điện thoại, quan sát xung quanh một lượt, sắc mặt thản nhiên lên tiếng giải thích: “Thời gian bắt đầu cuộc đối thoại này, là ngày ba mươi tháng sáu lúc ba giờ hai mươi phút chiều, mà một phút sau, cũng tức là ba giờ hai mươi mốt phút, chính là thời gian nổ kho số một của Hoắc thị.

Còn về người trong đoạn ghi âm có phải anh hay không, rất đơn giản, chỉ cần làm giám định giọng nói, sẽ biết ngay thôi.”

“Tôi đã mời người giám định giọng nói đến, Jones anh có dám giám định không?” Thư Tình cười nhạo một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Jones.

Sắc mặt Jones thay đổi, có làm thế nào anh ta cũng không ngờ, Thư Tình lại có đoạn ghi âm kia.

Tại sao?

Khi ấy Thư Tình và Hoắc Vân Thành đang đi đến nhà kho số một, không thể nào nghe thấy điện thoại của anh ta.

Thư Tình lấy đâu ra đoạn ghi âm kia?

Jones dùng sức siết chặt hai tay đang buông thõng bên người mình.

Anh ta hít sâu một hơi, lên tiếng với nét mặt âm trầm: “Tại sao tôi phải làm giám định nhàm chán kia?”

“Thế nào, anh không dám sao?” Thư Tình giương khóe môi, cô đoán được Jones sẽ không dám làm giám định.

“Haha.” Jones cười gượng vài tiếng: “Một đoạn ghi âm chẳng biết ở đâu ra, hoàn toàn không nói rõ được điều gì!”

“Không nói rõ được gì sao? Nếu giọng nói trong đoạn ghi âm không phải anh, tại sao anh không dám làm giám định?” Giọng điệu Thư Tình mang theo vài phần châm chọc: “Có phải tôi nên hiểu rằng, anh chột dạ khi làm chuyện xấu không?”