Hôm nay Giang Nhược Kiều có lịch đi chụp ảnh.

Bà chủ cửa hàng Hán phục cũng có tiếng trong giới, từ thiết kế cho đến kỹ thuật may mặc, quả thật là không thể bới móc được lỗi nào cả. Thế nên, đương nhiên giá cả của nó sẽ cao, lượng tiêu thụ không được coi là rất nhiều, nhưng mấy năm gần đây, lượng khách hàng mua vẫn luôn rất ổn định. Ban đầu Giang Nhược Kiều cũng nhìn trúng điểm này, nếu bà chủ là loại người chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt thì nhất định là cô sẽ không đồng ý hợp tác.

Người với người, đương nhiên phải hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau, bà chủ ra giá cao nên Giang Nhược Kiều đương nhiên càng chuyên tâm làm việc.

Mỗi lần chụp ảnh, trạng thái của cô đều được đặt ở mức tốt nhất.

Nói thật thì, ngành này so với việc đi làm gia sư sẽ kiếm được tiền nhanh hơn. Đặc biệt là với cô của hiện tại, cơ bản là rất ổn định, so với các sinh viên còn phải giơ tay xin tiền sinh hoạt phí thì coi như là cô cũng có một khoản để dành nho nhỏ rồi. Nhưng cô cũng hiểu rất rõ, nghề này không thể theo quá lâu dài, bây giờ lượng người theo dõi cần tích góp cũng hòm hòm rồi, cô cũng nên suy nghĩ thật kỹ về con đường tương lai sau này của mình.

Hợp đồng với bà chủ sẽ hết hạn vào cuối năm nay.

Cô cũng không có ý định ký tiếp hợp đồng.

Hình như bà chủ cũng đoán được suy nghĩ này của cô, nhân lúc đoàn đội chụp ảnh nghỉ ngơi, bà chủ còn cố ý đi qua nói chuyện với cô.

“Bên thiết kế đã bắt tay vào làm trang phục mùa đông rồi.” Bà chủ cười nói: “Đợi đến khi Bắc Kinh đón đợt tuyết đầu mùa, hẳn là công viên này sẽ toàn là người, chị đã đặt chỗ xong xuôi hết rồi, bộ ảnh đầu tiên khi em mới vào nghề cũng là chụp vào ngày tuyết rơi đấy, em nhớ không?”

Đương nhiên là Giang Nhược Kiều vẫn còn nhớ.

Vào đợt tuyết đầu tiên của năm ngoái, cô cũng theo đoàn đội đi chụp ảnh.

Trời đất một mảng trắng xóa, cô đội một cái mũ che màu đỏ, cảnh đó vừa hay bị thợ chụp ảnh bắt được, cô ngửa đầu ngắm bông tuyết rơi xuống, bông tuyết rơi trên hàng mi cô rồi nhanh chóng hóa thành bọt nước, óng ánh trong suốt.

Thực ra thì cô không phải kiểu người cuồng Hán phục.

Trước khi bắt đầu chụp, cô hoàn toàn không biết gì về nó, chỉ có mấy lần đi chơi công viên vô tình gặp được vài người mặc đồ cổ trang, thế là cô cho rằng đó là Hán phục.

Trên thực tế, đến bây giờ cô vẫn không bị sa đà vào nó.

“Ừ, em vẫn còn nhớ.” Giang Nhược Kiều cũng cười theo: “Khi đó lạnh muốn chết.”

Bà chủ làm như lơ đễnh, nói: “Em cũng biết đấy, chị không chỉ có một cái cửa hàng này, chị còn mấy cửa hàng có mặt bằng thực cần quản lý kinh doanh, đôi khi chị cảm thấy mình thực sự lực bất tòng tâm, Nhược Kiều à, chị thấy em là người vừa cố gắng vừa có tài năng, dẫu sao thì em cũng tính học lên nghiên cứu sinh, tạm thời chưa bước chân vào xã hội, hay là thử nghĩ đến chuyện cùng đầu tư đi, dù gì thì cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến việc học hành của em.”

Giang Nhược Kiều biết bà chủ thực sự muốn giữ cô lại, dù sao cũng chẳng liên quan gì mấy đến việc lợi ích, cô nghĩ, có khi việc hợp cạ mà bà chủ nói lại là thật.

Cô cũng chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp mà thôi.

Giang Nhược Kiều cúi đầu suy nghĩ một chút nhưng vẫn cười cười rồi lắc đầu.

Tuy bà chủ hơi thất vọng nhưng mọi chuyện vẫn nằm trong dự liệu.

Điều kiện bà chủ đưa ra rất hấp dẫn nhưng Giang Nhược Kiều không muốn bị buộc chặt với cửa hàng này. Bây giờ hai người hợp ý nhau là vì giữa hai người họ không có sự tranh chấp về quyền lợi mà họ thực sự là đối tác hỗ trợ lẫn nhau, trên thương trường nói chuyện làm ăn, lỡ một ngày nào đó lý tưởng kinh doanh bất đồng thì sẽ dễ gây ra mâu thuẫn, cô không đủ tự tin là bản thân có thể khôn khéo hơn bà chủ.

Trong lời đề nghị đó, điểm khởi đầu nhìn thì rất cao, chỉ cần cô đồng ý thì có thể trở thành một bà chủ thứ hai, nhưng thực tế thì sao, không gian phát triển quá nhỏ. Bà chủ phụ không phải là người có thể làm chủ, vậy thì không bằng tốt nghiệp xong rồi đến một công ty lớn nào đó để thực tập, tốt xấu gì cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm làm việc, ở đây làm bà chủ phụ thì học được gì cơ chứ?

Nếu bà chủ không còn hứng thú nữa, muốn đóng cửa hàng, chẳng phải đến lúc đó cô sẽ rơi vào tình cảnh “kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe” hay sao, đương nhiên, điểm mấu chốt vẫn là, cô hiểu rất rõ, rằng, đây không phải là con đường sự nghiệp mà cô muốn đi.

“Sau này em vẫn muốn tìm công việc có liên quan đến chuyên ngành của mình hơn.” Lý do mà Giang Nhược Kiều đưa ra cũng rất hợp lý: “Nếu không thì… em cảm thấy bao năm đèn sách bỏ không như vậy thật sự rất uổng phí.”

Quá tam ba bận, bà chủ đã cố níu kéo mấy lần rồi.

Thái độ của Giang Nhược Kiều cũng rất rõ ràng.

Đã như vậy thì thôi, đành vui vẻ gặp mặt, chia tay hòa bình vậy.

Bà chủ cũng là một người rất sảng khoái: “Vậy được, sau này chúng ta không cắt đứt liên lạc mà phải thường xuyên qua lại mới được, em ở Bắc Kinh cũng chẳng có họ hàng thân thích gì, cứ coi chị như chị em trong nhà đi! Sau này có việc cần chị giúp thì cứ việc đến tìm chị nhé, đừng khách sáo, biết chưa?”

Giang Nhược Kiều không thể không cảm thấy vui vì bản thân quá may mắn, đương nhiên cũng có phần đắc ý vì mắt nhìn người của mình quá chuẩn.

Trước đây, ngay lần đầu gặp bà chủ, cô đã nhận ra bà chủ là một người có phúc lớn.

Khi Giang Nhược Kiều kết thúc công việc chụp ảnh, hoàng hôn đang dần buông xuống.

Lúc trở về nhà trọ, cô mệt mỏi rã rời, ngay cả lớp trang điểm trên mặt chưa kịp lau đã nằm dài trên ghế sô pha. Cũng chính lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Lục Tư Nghiên gọi tới.

Sau khi bắt máy, giọng nói trong trẻo của Lục Tư Nghiên từ đầu dây bên kia truyền tới: “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều ~”

Khóe môi Giang Nhược Kiều khẽ nhếch lên: “Tư Nghiên, Tư Nghiên ~”

“Mẹ tan làm chưa?” Lục Tư Nghiên hỏi.

“Mới vừa kết thúc công việc.” Giang Nhược Kiều nhìn về phía cửa sổ sát đất, ngày mùa hè dài, bây giờ đã là bảy giờ nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, cô thuận miệng hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Lục Dĩ Thành đang nấu cơm.” Lục Tư Nghiên đáp.

Giang Nhược Kiều hơi ngạc nhiên.

Cô cảm thấy đám sinh viên lớn tướng như các cô thường sẽ gọi thức ăn bên ngoài để giải quyết ba bữa cơm hằng ngày.

Chỉ có điều, nghĩ lại thì người đó là Lục Dĩ Thành đấy, coi như là có thể hiểu được mọi chuyện.

“Sao con lại gọi thẳng tên cậu ấy vậy?”

Lục Tư Nghiên đáp: “Con quyết định sau này chỉ gọi bố trước mặt các chị gái xinh đẹp thôi.”

“Hả?”

Khát vọng sinh tồn của cậu nhóc năm tuổi Lục Tư Nghiên thật sự rất mạnh mẽ, nhóc lập tức bổ sung thêm: “Đương nhiên, không ai xinh hơn mẹ cả.”

Giang Nhược Kiều phì cười: “Cũng không đến mức ấy đâu. Chị gái xinh đẹp là sao thế?”

“Hồi chiều bố mới đưa con đi siêu thị mua đồ ăn, có hai chị gái muốn xin Weibo của bố.” Lục Tư Nghiên không chút khách khí mà “bán rẻ“ bố mình: “À, cũng không tính là chị nữa, nhìn mẹ còn trẻ hơn mấy chị ấy nhiều.”

Trước đây Lục Tư Nghiên cũng từng gọi người khác là dì.

Nhưng, hình như mấy người “dì” này đều trông không vui vẻ gì, sau đó mẹ lại bảo, có một số người thích cách xưng hô là “chị” hơn.

“Thì ra là vậy à.” Giang Nhược Kiều nói.

Lục Tư Nghiên hỏi lại cô: “Mẹ không thấy tò mò à?”

Tò mò bố có dám to gan lớn mật như thế không.

Giang Nhược Kiều chẳng mấy hào hứng mà trả lời: “Không tò mò, chắc chắn là cậu ấy sẽ không cho.”

Lục Tư Nghiên: “Wow ~”

Ở trường học, Lục Dĩ Thành là một nhân vật lừng lẫy có tiếng. Các câu chuyện có liên quan tới anh chỉ cần lên diễn đàn tìm là thấy. Lý do anh được mọi người yêu thích hơn cả Tưởng Diên là do tính cách “giữ thân trong trắng” của anh… Dùng từ này nghe có hơi là lạ, nhưng sau khi được chứng thực từ nhiều phương diện, Lục Dĩ Thành thực sự là một cây hoa mẫu đơn, không có hứng thú với việc yêu đương, cũng không có thời gian yêu đương, dù có là hoa khôi của ngành nào chủ động tấn công thì anh cũng sẽ từ chối.

Nếu anh đưa Weibo của mình cho một cô gái lạ mặt nào đó trong siêu thị thì chắc chắn người đó không phải là Lục Dĩ Thành.

“Lục Dĩ Thành nấu cơm xong rồi ~” Lục Tư Nghiên hỏi: “Tiểu Kiều, tối mẹ ăn gì vậy?”

Từ sau khi tiếp nhận cách xưng hô này, Lục Tư Nghiên càng gọi càng thấy thuận miệng.

Giang Nhược Kiều cũng cảm nhận được sự trưởng thành hơi sớm của cậu nhóc Lục Tư Nghiên này. Nhóc và Lục Dĩ Thành không hổ danh là hai bố con, đều trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn đồng trang lứa.

Cũng bởi vậy mà cô mới có thể trò chuyện thoải mái với nhóc như thế này!

Lục Tư Nghiên có thể bắt theo nhịp của cô mà cô cũng không cần quá chú ý đến việc nhóc chỉ mới là một cậu bé.

“Ăn đại hai hộp cơm thôi, chẳng muốn ăn gì cả.” Giang Nhược Kiều suy nghĩ một chút, vẫn nên làm gương cho con nít: “Có điều, lát nữa mẹ sẽ ăn thêm ít trái cây.”

“Để con ra xem đã.” Bên này, Lục Tư Nghiên xuống khỏi sô pha, chạy đến trước bàn cơm nhìn thử: “Có trứng chiên cà chua, còn có cánh gà nữa!”

Giang Nhược Kiều: “Rất tốt, có thịt có rau, con nhớ ăn nhiều vào đấy.”

“Dạ! Ngày mai con có thể gọi điện thoại cho mẹ không?” Lục Tư Nghiên lại hỏi.

“Có thể.”

“Yeah!”

Sự vui vẻ của trẻ con chỉ đơn giản là thế thôi.

Mặc dù nhóc rất buồn vì bây giờ mẹ không còn vui đùa với nhóc, mẹ cũng không kể chuyện trước khi ngủ cho nhóc nghe nữa, nhưng mà, mẹ vẫn là mẹ của nhóc, bấy nhiêu thôi là đủ rồi.

Nhất định là sau này mẹ sẽ chơi đùa cùng nhóc!

Kể chuyện trước khi ngủ cũng sẽ có, không nên gấp gáp làm gì!

Cơm nước xong xuôi, Lục Dĩ Thành phải chuẩn bị bài vở dạy kèm cho ngày mai.

Tín hiệu tivi trong nhà không tốt cho lắm, thế nên Lục Dĩ Thành dứt khoát đưa điện thoại cho Lục Tư Nghiên chơi luôn, chỉ có điều, anh vẫn nhấn mạnh về thời gian sử dụng với nhóc: “Hôm nay con đã rất ngoan thế nên bố cho con chơi điện thoại hai mươi phút, chỉ được chơi hai mươi phút thôi đấy.”

Đây là điểm mà Lục Tư Nghiên cảm thấy rất thích ở bố khi bố trẻ tuổi.

Bố sẽ cho nhóc chơi điện thoại, mặc dù không cho chơi quá lâu…

Lục Dĩ Thành hoàn toàn không có kinh nghiệm làm bố, anh cũng không phải bản thân đã làm bố năm năm trong tương lai kia.

Đối với lĩnh vực nuôi dạy con cái này, anh cũng mới tự lần mò mà thôi.

Lục Tư Nghiên lướt điện thoại một lượt, tuy nhóc chưa biết được bao nhiêu chữ nhưng lướt điện thoại lại vô cùng điêu luyện. Cậu nhóc nhìn thấy biểu tượng của một trò chơi nào đó rồi dứt khoát ấn vào chơi, tài khoản trò chơi được tự động đăng nhập, nhóc mới vừa vào game đã có một khung chat xuất hiện, báo cho nhóc là có người mời nhóc vào đội, có thể nhấn đồng ý hoặc là từ chối.

Cậu nhóc nhấn một cái, đồng ý gia nhập đội.

Sau một loạt các âm thanh ồn ã, giọng nói có vẻ biếng nhác của một người đàn ông truyền tới: “Lạ à nha, sếp Lục online rồi này.”

Lục Dĩ Thành đang ở bên cạnh chuẩn bị bài vở bỗng chốc ngẩng đầu lên.

Anh buông cây bút trong tay, bước tới bên cạnh Lục Tư Nghiên rồi ngồi xuống, anh nhìn lướt qua màn hình, quả nhiên là thằng nhóc này đang chơi game.

Cũng may mà bên anh không mở loa, Lục Dĩ Thành lên tiếng phê bình: “Sao con lại chơi game.”

Lục Tư Nghiên mở to đôi mắt tròn xoe, vô tội nói: “Con ấn đại đó.”

Mới là lạ.

Lục Dĩ Thành rất ít khi chơi game, trò này là do mấy cậu bạn cùng phòng tải về cho anh, lâu lâu bị bạn bè rủ rê đến không chịu nổi nên mới vào chơi vài ván.

Ngay khi anh đang mong đánh nhanh thắng nhanh để rời khỏi trò chơi thì một giọng nữ êm ái vang lên: “Chào mọi người, em được Tưởng Diên kéo vào chơi, em chơi không giỏi lắm, mong mọi người đừng bỏ rơi em nhé.”

Bỗng, Lục Dĩ Thành khựng lại.

Hai người bạn cùng phòng khác cũng bùng nổ.

“Ồ? Con gái??”

“Tôi nghe nhầm à? Tưởng Diên, cậu mời con gái vào đội ư??”

Tưởng Diên tiếp tục lười biếng đáp lời: “Ừ, là một cô gái.”

Lục Tư Nghiên thấy bố mình cứ ngồi im lìm mãi mà không động đậy gì thì hơi nghi ngờ mà kéo anh.

Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào màn hình di động, anh gửi một tin vào nhóm: [Tớ chỉ đánh một ván, nhanh chút nhé, còn có việc khác.]

Lâm Khả Tinh được Tưởng Diên kéo vào nhóm cũng không nói gì nhiều.

Hầu như cô ấy chẳng nói gì cả, chỉ là, lúc sắp kết thúc trận, cô ấy bỗng hỏi: “Anh Tưởng Diên, các dì bảo là muốn ra ngoài ăn hải sản, anh đi không?”

Tưởng Diên đáp: “Anh không đi, mọi người đi đi, anh ở trong phòng thôi, lười đi.”

“Ồ, có cần mua gì về cho anh không?”

“Không cần.”

Lục Dĩ Thành và hai người bạn cùng phòng khác không lên tiếng.

Đợi đến khi kết thúc ván game, Lâm Khả Tinh offline, một người bạn cùng phòng mới nói: “Ôi mẹ ơi, Tưởng Diên cậu to gan đấy nhỉ, dám dẫn con gái chơi game cùng. Nghe đoạn đối thoại ban nãy, chẳng lẽ nào hai người cùng ra đảo chơi sao?”

Tưởng Diên: “Ừ, thực sự là em gái.”

“Cút, trước nay có thấy cậu có đứa em gái nào đâu, chẳng lẽ là em họ?”

“Không phải, nói chung là em gái.”

“Tưởng Diên, lá gan cậu to lắm đấy, không sợ Giang Nhược Kiều gây sự với cậu à?”

Tưởng Diên cười mắng một câu: “Cút, thực sự là em gái, giúp em ấy kéo ít điểm thôi, vẫn còn là một đứa trẻ.”