Nơi tổ chức buổi trình diễn thời thời trang của Paul diễn ra tại ga cáp treo Fansipan.

Màu chủ đạo của nhà ga này là trắng đen sang trọng nên là vị trí thích hợp cho buổi trình diễn với những bộ trang phục mang tone màu này.

Khoác trên mình chiếc váy ngắn tay màu đen, Ngọc Khuê lạnh mà chẳng dám kêu, cô ngồi vào vị trí của mình, trên môi lúc nào cũng phải duy trì nụ cười để papazzari vô tình giơ máy ảnh chụp thì không chụp phải góc chết của cô.

Buổi trình diễn thời trang của Paul thu hút nhiều người đến tham dự, có rất nhiều ngôi sao điện ảnh, người mẫu hay hoa hậu đến tham dự hoặc họ trở thành một trong những First face và Veddett trong những bộ cánh tâm huyết của Paul.
Ngồi cạnh nhiều người xinh đẹp như vậy gây cho Ngọc Khuê khá nhiều áp lực.

Họ xinh quá, chân họ còn dài nữa mà cô không xinh người thì có một mẩu chứ.


Ngọc Khuê thầm cảm thán: "Ôi ước gì mình xinh hơn một chút nữa."
Nhan sắc của Ngọc Khuê tuy không xinh như hoa hậu hay dáng đẹp như người mẫu nhưng gương mặt cũng thuộc dạng ngũ quan hài hoà, gương mặt khả ái, người tuy không quá cao nhưng phụ nữ bình thường 1m62 như cô là ổn rồi.

Nếu ai đó đọc được suy nghĩ của Ngọc Khuê mong muốn xinh đẹp hơn thì chắc họ sẽ bảo cô làm màu rồi bắt đầu khơi mào phốt phiếc này nọ.

"Đừng có thời trang phang thời tiết như vậy.

Chú ý đến sức khoẻ của mình trước đi." Trịnh Đình Vũ không biết đã tiến lại từ lúc nào, anh cởi áo măng-tô dài màu đen của mình ra khoác lên vai Ngọc Khuê, bọc cô trong chiếc áo ấm.
Trời lạnh như vậy có áo khoác thật ấm khoác vào người thì Ngọc Khuê chẳng điên gì mà từ chối, hơn nữa áo của cô đang mặc là của chồng mình, lo gì chứ.

Nhắc vậy mới nhớ, sau khi hai người làm lành, Trịnh Đình Vũ ngoại trừ lúc quá bận với công việc của mình ra thì hầu hết thời gian anh đều dành cho cô, nhiều lúc cô buộc phải hỏi anh: "Nếu chúng ta cứ bám dính lấy nhau thế này liệu có bị người khác dị nghị không?"
"Thế thì ném tờ giấy đăng kí kết hôn của chúng ta vào mặt họ và nói: "Vợ chồng chúng tôi bám nhau ảnh hưởng tới mấy người chắc.""
Những lúc như vậy Ngọc Khuê mới biết Trịnh Đình Vũ còn có một mặt rất đáng yêu thậm chí miệng lưỡi có phần...chua ngoa.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình thì có một tiếng nói cất lên từ phía trên đầu cô:
"Không biết nhà thiết kế Rose có phiền nếu tôi ngồi đây không?"
Ngọc Khuê ngẩng đầu lên nìn, là Edna con gái của Frank, người đã dính chặt lấy Trịnh Đình Vũ không buông với mong muốn được học hỏi trau dồi kinh nghiệm trên giường...à nhầm thương trường.

Nhưng ai tin chứ Ngọc Khuê không tin, người thì rõ trẻ tuổi tầm hai mấy mà cái mặt chát phấn son như mấy chị trưởng thành là muốn quyến rũ ai đây.

Đặc biệt là trang phục của cô ta, mặc cái váy xẻ tà cao như vậy làm gì chứ, không thấy lạnh sao.


Dù Ngọc Khuê cũng ăn mặc khá mát mẻ đấy nhưng vải vóc vẫn đẩy đủ, chỉ đơn giản là chiếc váy đen xoè tới đầu gối, tay và cổ váy đầy đủ không hớ hênh.

Ngọc Khuê tự nhận bản thân chẳng để ý hay luôn thích đánh giá phán xét quá nhiều về vẻ ngoài của người khác đâu vì mỗi người có lựa chọn và quyết dịnh riêng của mình.

Nhưng ai bảo Edna chẳng khác gì cái gai trong mắt cô nên dù cô ta mặc cái gì cũng đều khiến Ngọc Khuê ngứa mắt hết.
Lần trước trong bữa tiệc giả vờ vui nói cười đùa để cô còn giở mánh khoé trêu chọc Trịnh Đình Vũ tí còn giờ Edna trong mắt cô cũng chẳng là gì nên Ngọc Khuê không nhất thiết phải có thái độ hoà nhã với cô ta.

Ngọc Khuê bật chế độ mặt lạnh như tiền, dửng dưng trả lời:
"Cô có thể hỏi người đàn ông bên cạnh tôi, vị trí còn trống là bên cạnh anh ấy mà."
Trịnh Đình Vũ ngồi yên cũng bị dính đạn, đang mong chờ Ngọc Khuê sẽ xử lí tình địch hờ này như thế nào ai ngờ cô đẩy quả bom ra cho anh.

Ngọc Khuê nói xong liếc mắt sang nhìn anh như ý cảnh cáo: "Anh đồng ý thử xem nào." Như vậy thì ai dám đồng ý chứ hơn nữa anh cũng không chịu nổi cô con gái của Frank cứ ưỡn a ưỡn ẹo trước mặt thế này, mùi nước hoa quá nồng khiến anh ngộp thở nên thôi vậy.
"Xin phép phải nói thẳng, tôi cảm thấy rất phiền." Đúng vậy, rất phiền nếu cô ta ngồi đây nên tránh đi xa xa giùm.
Edna tức đỏ mặt không làm được gì đành phải quay lưng đi ngay, trước khi đi còn liếc đểu Ngọc Khuê một cái nhưng lại bị Ngọc Khuê bắt gặp.


Cô không phản ứng gì nhiều chỉ đơn giản đáp trả bằng một nụ cười nửa miệng.

Cuối cùng Edna vẫn phải bỏ đi trong tâm trạng bực tức.
"Em thấy biểu hiện của anh thế nào? Có tốt không?" Cô ta vừa rời đi thì Trịnh Đình Vũ thu lại ngay vẻ lạnh lùng xa cách của mình mà thay vào đó là vẻ quấn quýt lấy Ngọc Khuê không buông.

Ngọc Khuê cũng chẳng tiếc vài lời khen ngợi dành cho Trịnh Đình Vũ, dù sao vừa nãy biểu hiện của anh cũng rất tốt, hoàn thành nhiệm vụ đuổi được hồ ly tinh đi.
"Amazing good job.

Lần sau anh cố phát huy.".