Buổi chiều đến giờ tan ca, Kỷ Y Bắc nhận được một tin nhắn của Hạ Nam Chi, cô gửi cho anh một địa chỉ bảo anh đến đón.

Xe rẽ từ đường cái vào ngã ba, từ xa đã dễ dàng nhìn thấy được một cô gái mặc chiếc váy vàng, cô gái đầy sức sống biến mùa xuân thành mùa hè (tên nữ9 cũng có nghĩa là mùa hè).

Kỷ Y Bắc bấm còi hai lần rồi kéo cửa sổ xe xuống, Hạ Nam Chi ngẩng đầu lên rồi lon ton ngồi vào trong xe.

Còn chưa đợi Kỷ Y Bắc hỏi thì tiểu cô nương đã lên tiếng hỏi trước: “Anh đoán xem em đến đây làm gì?”

Kỷ Y Bắc cười: “Làm gì?”

Hạ Nam Chi vui vẻ kéo cổ áo xuống.

Trên đó đỏ một vùng, còn có một hình xăm… đó là hình một bông hoa hồng quấn lấy một khẩu súng. Bông hồng mê hồn có màu đỏ như máu, khẩu súng phát sáng rực rỡ, các dây leo của hoa hồng quấn vào thân súng, bông hoa nở rộ ở đầu khẩu súng.

Cô rất phấn khích chỉ tay vào hình xăm rồi giải thích: “Anh nhìn này! Bông hồng này tượng trưng cho em, cây súng tượng trưng cho anh. Đẹp không?”

Làn da của cô gái nhỏ rất mềm và mỏng, phần da được xăm hơi sưng lên, nổi lên cả những đường gân, đặc biệt dễ thấy.

Kỷ Y Bắc thở hắt ra một hơi nhìn về phía hình xăm: “Không đau sao?”

Hạ Nam Chi không thuận theo anh nói: “Hỏi anh mà, có đẹp không!”

“Đẹp.”

Hạ Nam Chi nghiêng người qua ôm lấy eo Kỷ Y Bắc, cô nhận ra cơ bụng của Kỷ Y Bắc rất săn chắc, điển hình cho kiểu người mặc áo thì gầy mà cởi áo ra thì tráng kiệt, cảm giác sờ thật thích.

Cô sờ loạn nó một lúc rồi vùi đầu vào vòng tay anh: “Anh trai, từ nay về sau anh chính là khẩu súng của em, em sẽ không bao giờ gây rắc rối cho anh nữa.”

Trái tim Kỷ Y Bắc run lên, biết rằng cô đang nhận lỗi, cũng biết rằng cô rất cứng đầu, hiếm khi cô lại ngoan ngoãn nhận lỗi thế này.

Kỷ Y Bắc vỗ nhẹ vào đầu cô nói đùa: “Yo, tiểu nha đầu cuối cùng cũng lớn rồi. Nhưng anh cũng không trông cậy vào việc về sau em sẽ không gây rắc rối nữa, có thể quan tâm một chút đến trái tim của người anh trai này là anh đã mãn nguyện rồi.”

Hạ Nam Chi cười phản bác: “Không đâu, nói không gây họa thì sẽ không gây họa mà.”

“Đúng rồi.” Kỷ Y Bắc đột nhiên nghiêng người lấy một chiếc túi từ ghế sau lên: “Cái này cho em.”

“Đây là cái gì?” Hạ Nam Chi một bên hỏi một bên mở ra.

Bên trong là một chiếc lắc tay, kiểu dáng rất đơn giản. Hạ Nam Chi nhớ rằng đây là một nhãn hiệu mới nổi, lúc cô nhìn thấy nó trên tạp chí đã muốn mua nó rồi.

“Anh mua khi nào thế?” Hạ Nam Chi kinh ngạc rồi duỗi cổ tay ra: “Đeo cho em đi.”

“Mua hôm qua, nhưng hôm qua em làm trò lưu manh nên mới không đưa cho em. Hôm nay đây là phần thưởng của em vì biết thừa nhận lỗi lầm của mình.” Kỷ Y Bắc giữ lấy cổ tay cô rồi đeo chiếc vòng lên cho cô.

Hạ Nam Chi quơ quơ tay, trong mắt đều là dáng vẻ đang nhìn món đồ mình cực kỳ yêu thích, cô thản nhiên đáp: “Vậy sau này em phải mắc lỗi và nhận lỗi nhiều hơn, lần nào cũng có phần thưởng sao?”

“Được rồi đấy.” Kỷ Y Bắc cuwoif sủng nịnh, gõ vào đầu cô nói: “Một cái lắc tay mà đã vui vẻ thế à?”

“Anh tặng tất nhiên là vui rồi.” Hạ Nam Chi đầu cũng không ngẩng lên, vẫn chăm chú ngắm nghía chiếc vòng, nhìn nó phát sáng dưới ánh mặt trời.

“Không biết tại sao Kỷ Y Bắc cảm thấy hai người sau khi nói chuyện xong từ tối qua thì Hạ Nam Chi càng ngày càng không kiêng nể gì mà dính lấy anh.

Từ trước đến nay Hạ Nam Chi chưa từng bảo anh đi đón cô, cũng hiếm khi nở nụ cười trong sáng và ngây thơ như bây giờ. Chưa kể đến cô còn thẳng thắn thừa nhận sai lầm và yêu thích như thế này.

Rất nhiều người trải qua một số biến cố thì trưởng thành, nhưng Hạ Nam Chi lại giống như trở nên ngây thơ hơn.

Điều này không tồi, Kỷ Y Bắc nghĩ.

—–

Vào buổi trưa ngày hôm sau, tin tức về Lục Tiềm cuối cùng cũng tràn ngập trên mạng và tạo thành một làn sóng hỗn loạn.

[Quy tắc ngầm để trở thành nam minh tinh! Lục Tiềm cùng người đàn ông bí ẩn lộ ảnh chụp chung, có thông tin cho rằng người đàn ông này CEO của công ty giải trí của anh ta]

Trên mạng không ngừng mắng chửi, toàn là những lời lẽ khó nghe.

“Thú vị thật, vừa là nam minh tinh vừa là nam sủng, có tiền thật là tốt!”

“Thật là kinh tởm, bản thân đã là loại người như vậy rồi mà còn lộ scandal với nữ minh khác, các nữ minh tinh thế mà vẫn đồng ý sao?”

“Tai nguyên của Lục gay vẫn luôn tốt là vì có người chống lưng kìa, fan của anh ta sắp nâng anh ta lên đến trời rồi, bây giờ vả mặt đau không!”

“Bạn cùng phòng tôi khóc suốt ba tiếng đồng hồ rồi. Dành nhiều tình cảm cho anh ta như vậy mà kết quả lại như thế này, từ fan thành anti-fan là điều không cần bàn cãi.”

“Làm cho bản thân ra vẻ thanh cao, kết quả chả phải vẫn là lên giường cho người ta ngủ sao. Nhưng mà người có hậu thuẫn đúng là khác mà.”

Cùng lúc đó, các chương trình thực tế và các cuộc phỏng vấn mà Lục Tiềm tham gia đều bị đào bới lên. Mọi người lấy kính hiển vi cẩn thận nghiên cứu từng lời anh ta nói, chỉ cần là một câu nói không phù hợp sẽ lập tức bị chế giễu.

Mà những fan vẫn động viên và ủng hộ Lục Tiềm cũng đã bị mọi người mắng thành fan não tàn rồi, lại bắt đầu một đợt sóng khác.

Hạ Nam Chi xem tin tức trên điện thoại, gửi một tin nhắn cho Lục Tiềm: Anh đang ở đâu?

Thực ra cô vẫn luôn biết Lục Tiềm mấy năm nay chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió. Lục Tiềm vừa mới ra mắt đã bị không ít người chỉ trích, sau này lần lượt dựa vào những tác phẩm thực lực của mình mới từng bước cắm rễ trong lòng mọi người. Điều này mới thực sự tạo được chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí.

Mà gặp Hà Bành là chuyện sau đó rồi.

Vì thân phận của Hà Bành mà đủ các loại trào phúng chế giễu và vu khống đã thực sự trở thành những lưỡi dao vô hình. Mọi người cuối cùng cũng đã nắm được điểm yếu của anh, đồng tâm hiệp lực mà muốn kéo anh rơi xuống khỏi thần đàn.

Lục Tiềm rõ ràng là một điển hình của thành công của giới giải trí những năm gần đầy. Trước ngày hôm nay, rất khó để một người có thể một mình hạ gục anh ta, vì vậy họ vội vàng hình thành một luồng dư luận vô lý.

Tin nhắn nhanh chóng được trả lời một cách ngắn gọn: Lánh nạn.

Nhìn màn hình, Hạ Nam Chi có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo miễn cưỡng duy trì của anh ấy. Cô từng nghĩ rằng Lục Tiềm nên được sinh ra dưới ánh đèn sân khấu, ánh đèn ấy sẽ luôn đi theo bước chân anh.

Sự phối hợp của anh ấy và sân khấu rõ ràng chính là bẩm sinh.

Hạ Nam Chi lại gửi một tin nhắn: Có cần tôi gửi một số đồ để lánh nạn không?

Lục Tiềm gửi định vị của một quán bar: Buổi tối đến uống rượu, gọi cả Kỷ đội nữa.

Hạ Nam Chi mỉm cười, vừa định nói với Kỷ Y Bắc một tiếng thì nhận được một tin nhắn của Tân Nhiên.

Hai người đã lâu không nói chuyện với nhau, có lẽ là từ hôm Hạ Nam Chi nói trong cuộc phỏng vấn rằng Lục Tiềm là người bạn thân nhất của cô trong giới giải trí, Tân Nhiên chắc cũng đã đoán ra cô đã biết mọi chuyện trên du thuyền vào đêm hôm đó.

Đôi bông tai mà Hạ Nam Chi đánh rơi có thể đang ở trong tay Tân Nhiên, hoặc cũng có thể cô ta đã vứt đi từ lâu rồi.

Nội dung tin nhắn là: Nam Chi, tớ chia tay với Lư Hạo rồi, tối nay ở cùng tớ được không?

Hạ Nam Chi trả lời: Xin lỗi, tối nay tớ bận việc rồi.

Đầu bên kia cũng không trả lời nữa.

Hạ Nam Chi cũng không quan tâm lắm cất điện thoại đi.

—–

Đèn đường đã được bật sáng, trời cũng đang tối dần. Dòng xe cộ tan làm về nhà và ra ngoài tận hưởng cuộc sống về đêm hòa vào nhau như thoi đưa.

Hạ Nam Chi và Kỷ Y Bắc cùng nhau đến nơi đã hẹn với Lục Tiềm, đẩy cửa phòng bao ra, chỉ có một mình anh ta, Hà Bành không có ở đây.

Lục Tiềm uể oải cúi đầu chào bọn họ, không hề say xỉn cũng không hề suy sụp, vẫn là dáng vẻ ngày thường của anh ta, giống như hoàn toàn không bị đống tin tức kia ảnh hưởng.

“Lục Tiềm.”

“Ngồi đi.”

“Hà Bành không đến?” Hạ Nam Chi hỏi.

Lục Tiềm nhàn nhạt đáp: “Đến thì loại cái quán bar này mất.”

“Cũng đúng.” Hạ Nam Chi cầm lấy chai rượu trước mặt tụ rót cho Kỷ Y Bắc nửa ly rồi lại nói: “Hay để tôi tham gia một cuộc phỏng vấn nói rõ chuyện này?”

Lục Tiềm xua tay: “Không cần, đừng nhúng tay vào. Bây giờ đã loạn thế này rồi còn ai nghe cô nói gì nữa.”

Đây là sự thật.

Hạ Nam Chi nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng dựa vào vai Kỷ Y Bắc nói: “Đội quan hệ công chúng của anh có ý tưởng gì không?”

“Sáng sớm nay đã xóa bài viết mà cấm bình luận rồi. Bận rộn nửa ngày cũng không ngăn lại được, thay vào đó những lời mắng mỏ còn trở nên gay gắt hơn. Tôi bảo bọn họ rút lui rồi,” Lục Tiềm nhẹ nhàng thở dài, giễu cợt nói: “Sợ là rơi xuống thành pháo rồi.”

Nói xong anh ta liền cụng ly rượu với hai người bọn họ.

Kỷ Y Bắc uống một ngụm lớn, nghiêm túc nói: “Tung tin bịa đặt trên mạng với số lượng lớn sẽ cuối cùng sẽ phải gánh chịu pháp lý.”

Lục Tiềm thản nhiên nói: “Với số lượng hiện tại thì trại giam sẽ bị đầy đấy.”

Hạ Nam Chi đột nhiên nhớ ra cô chưa nói với Kỷ Y Bắc về Lục Tiềm và bạn trai của anh ta. Vậy mà anh xem xong tin tức cũng không ngạc nhiên chút nào.

Cô lấy khuỷu tay chọc eo anh hỏi: “Anh cũng biết chuyện của bọn họ rồi sao?”

“Ai?”

“Anh ta với Hà Bành.” Hạ Nam Chi chỉ vào Lục Tiềm.

“Anh không biết, xem tin tức xong mới biết.”

“Vậy sao anh không ngã nhiên chút nào thế. Em lúc mới biết còn ngạc nhiên rất lâu đấy.”

Một lúc sau, không biết có phải ảo giác của Hạ Nam Chi không mà khuôn mặt như bức tường thành vạn năm của Kỷ Y Bắc hiện lên một sự bối rối nhất thời.

Sau đó liền nghe thấy Lục Tiềm gõ vào ly thủy tinh trên bàn.

“Nam Nam, thảo luận tí đi.” Lục Tiềm cười cười: “Cô đưa Kỷ đội cho tôi mượn mấy hôm. Tôi nói với mọi người rằng người trong ảnh chính là anh ấy. Thân phận của anh ấy khẳng định sẽ ít bị mắng mỏ hơn so với Hà Bành.”

Nhìn mặt anh ta là biết anh ta đang đùa, Hạ Nam Chi vừa nhìn đã nhận ra rồi.

Nếu anh ta muốn làm như thế thì sớm đã lên kế hoạch hết rồi. Không chừng còn sáng tạo ra câu chuyện hai mỹ nam buộc phải bí mật yêu nhau nhiều năm vì sức ép của cơ quan.

Không chừng còn có thể nhân họa đắc phúc, lại một lần nữa thu hút thêm fan.

Nhưng Lục Tiềm thì không như vậy. Anh ta khinh thường cách làm đó.

“Im đi.” Kỷ Y bắc khó chịu đảo mắt.

Hạ Nam Chi ngay thẳng nói: “Không cho mượn.”

Lục Tiềm vẫn nở một nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt.

Đột nhiên Hạ Nam Chi nghĩ đến điều gì đó…

Lục Tiềm rõ ràng là thuộc loại hấp dẫn đồng giới, lần đầu tiên anh ta gặp Kỷ Y Bắc là khi anh ta vừa mới bước vào giới giải trí, nghe nói Kỷ Y Bắc cũng đã từng cứu anh ta một lần, lúc đó hẳn là anh ta còn chưa quen Hà Bành.

Hạ Nam Chi nghi ngờ liếc qua lại hai người họ.

Lục Tiềm là một tiểu thịt tươi có vẻ ngoài điển hình dễ được công chúng yêu mến, trong khi Kỷ Y Bắc đầy khí chất cứng rắn và bướng bỉnh.

Nếu nói như vậy… Tính khí của Hà Bảnh khá giống với Kỷ Y bắc.

“Nhìn cái gì.” Kỷ Y Bắc giơ tay lên bịt mắt cô lại.

Mẹ kiếp.

Hạ Nam Chi đột nhiên sáng tỏ.

Cô kéo bàn tay đang che mắt mình xuống hỏi Lục Tiềm: “Anh con mẹ nó không phải trước đây theo đuổi anh tôi đấy chứ?”

Lục Tiềm thẳng thắn thú nhận với một cái nhún vai, đột nhiên biểu cảm của người đàn ông thẳng thắn như thép Kỷ Y Bắc trở nên có chút phong phú.

Lục Tiềm kích động xem náo loạn còn nói thêm: “Tôi đã xác định cho cô anha trai cô là thẳng nam rồi, sau này cô chỉ cần đề phòng những tiểu tiên nữ như cô là đủ rồi.”

Hạ Nam Chi: …

Nếu không phải biết được sự thật vào lúc này thì Hạ Nam Chi thực sự muốn bóp chết tên gay không biết xấu hổ trước mặt kia rồi.

Kỷ Y Bắc còn quẳng cho cô một cái nhìn ‘liên quan quái gì đến anh’ nữa.

Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, người bạn thân nhất mà cô thừa nhận trong cuộc phỏng vấn đã từng thực sự thèm muốn bạn trai của cô.

…..

Sau khi đùa cợt xong bầu không khí nghiêm túc và căng thẳng ban đầu đã biến mất.

Hạ Nam Chi vốn tưởng rằng đêm nay là cùng Lục Tiềm uống rượu giải sầu, không say không về, nhưng kết quả chỉ giống như uống rượu bình thường.

Lúc rời khỏi quán bar vẫn còn rất tỉnh táo.

Ba người tách ra ở cửa sau của quán bar, Lục Tiềm vẫy tay chào tạm biệt rồi lên xe của Hà Bành đỗ cách đó không xa.

Ở giữa trung tâm của sự chế nhạo mà vẫn mỉm cười đứng sừng sững, bất vi sở động.