Một đêm không mộng mị.

Lúc Kỷ Y Bắc tỉnh dậy thì Hạ Nam Chi vẫn đang ngủ say nên anh không đánh thức cô. Khi anh đứng dậy vào nhà vệ sinh định tắm rửa thì chuông cửa reo lên.

Anh thản nhiên lắc những giọt nước ở trên tay, lau tay vào bộ đồ ngủ rồi đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là cháu trai mập mạp của anh, Tiểu Ba và mẹ Tiểu Ba.

“Chú!” Tiểu Ba vừa nhìn thấy anh liền mừng rỡ ôm lấy chân anh, anh chưa kịp nói gì thì nó đã lao vào nhà tìm con thỏ.

Kỷ y Bắc lịch sự nói: “Sao sớm như thế này đã đến? Cứ gọi điện em mang qua cho là được rồi.”

“Hôm qua tối muộn tôi mới đón nó về. Tối qua nó còn náo loạn cả đêm, sáng sớm đã đòi đi lấy con thỏ của nó. Cậu sắp đi làm rồi đúng không?”

“Ừ.”

Tiểu Ba ngồi xổm trên mặt đất ôm con thỏ trên đầu gối, quay đầu lại hỏi: “Chú, tại sao cháu thấy nó béo lên rồi?”

Kỷ Y Bắc cười nói: “Chú cũng thấy cháu so với Tết năm ngoái béo lên không ít đất.”

Anh vừa dứt lời thì căn phòng phía sau vang lên tiếng động, sau đó cửa phòng mở ra.

Hạ Nam Chi dụi dụi mắt buồn ngủ, thân thể rũ xuống, trên người chỉ mặc chiếc áo ngắn ngủn mà Kỷ Y Bắc cởi ra để ở đầu giường, bên trong không mặc gì, áo chỉ đủ che mông, lộ ra đôi chân dài trắng nõn mềm mại.

“Anh trai, vali của em không ở trong phòng anh à?”

Kỷ Y Bắc thấy được sự ngạc nhiên trên mặt của mẹ Tiểu Ba. Cô ấy lớn hơn Kỷ Y Bắc 10 tuổi, là chị họ của anh, cũng đã nhìn Hạ Nam Chi lớn lên.

Nhưng anh vẫn giữ truyền thống tốt đẹp ‘địch không động ta không động’, chính trực nói: “Chắc là ở phòng bên cạnh, tí anh lấy cho.”

Hạ Nam Chi dụi mắt nhìn về phía phòng khách, lập tức toàn thân phát run.

Lúc này não cô đang hoạt động rất nhanh, Hạ Nam Chi cảm thấy rằng lúc cô ấy tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học có lẽ não còn chẳng nhanh bằng một phần mười so với bây giờ.

Nói bản thân mình chẳng qua chỉ ngủ nhờ ở nhà Kỷ Y Bắc sao?

Không được, Hạ Nam Chi không cần nhìn cũng biết những dấu vết Kỷ Y Bắc để lại ở cổ và đùi cô ám muội như thế nào.

Hay là giả vờ mình không phải Hạ Nam Chi?

Cũng không được, nhìn biểu cảm của chị ấy hẳn là liếc mắt một cái liền nhận ra rồi.

Đồng thời, vào chính giây phút đó, Tiểu Ba hoàn toàn không phân biệt được tình cảnh không đúng này mà hét to một tiếng: “Nam Chi, em chào chị!”

Hạ Nam Chi: “…”

Kỷ Y Bắc nhìn vẻ mặt đang cố kìm nén run rẩy của cô mà không nhịn được cười, cũng không có vẻ sẽ ra tay cứu giúp cô.

Ánh mắt Hạ Nam Chi nhanh chóng quét qua Tiểu Ba, nhếch mép nói: “Tiểu Ba lại béo lên rồi.”

Sau đó cô mạnh mẽ đóng cửa ‘rầm’ một tiếng.

Mẹ của Tiểu Ba nhìn chăm chú lên cánh cửa phòng ngủ, như muốn đục thủng một cái lỗ trên đó, vẻ mặt vô cùng khó tin… Thao tác làm việc của giới trẻ hiện nay bị làm sao vậy? Kỷ Triết và Trần Khê có biết điều này không?

“Cô gái vừa rồi…” Mẹ Tiểu Ba chỉ vào cánh cửa phòng ngủ nói tiếp: “Là Nam Chi sao?”

Kỷ Y Bắc bình tĩnh trả lời: “Vâng.”

“À… Tiểu cô nương lại xinh đẹp hơn rồi.”

“…”

“Vậy chúng tôi đi trước đây. Tiểu Ba, mang nó đi thôi.” Mẹ Tiểu Ba cảm thấy có vẻ mình đã gián đoạn chuyện gì đó, nhanh chóng kéo Tiểu Ba đi về.

“À còn nữa.” Kỷ Y Bắc ngăn cô ấy lại gọi một tiếng chị: “Chuyện này trước tiên đừng nói cho bố mẹ em. Tiểu nha đầu kia còn xấu hổ, đợi một khoảng thời gian nữa rồi chúng em sẽ nói sau.”

Mẹ Tiểu Ba nhanh chóng gật đầu rồi đi.

Tim đập thình thịch không ngừng, nghĩ lại trước đây tên Kỷ Y Bắc này cũng không đứng đắn lắm, nhưng không ngờ cậu lại là người như vậy! Bị người ta phát hiện mà mặt cũng không đỏ! Lưu manh!

Đợi cô ấy đi rồi Kỷ Y Bắc mới trở lại phòng ngủ. Hạ Nam Chi vẻ mặt như không còn gì lưu luyến mà ngồi trên giường.

“Đi rồi?”

“Ừ, hình như bị dọa rồi.”

“…”

Kỷ Y Bắc kéo vali ở phòng bên cạnh đến mở ra, ngồi xổm xuống đất ngẩng mặt lên hỏi Hạ Nam Chi: “Mặc bộ nào?”

“Bộ kia.”

Hạ Nam Chi chỉ vào một chiếc váy màu vàng.

Kỷ Y Bắc lấy nó ra cho cô, sờ lên chất liệu của quần áo, nhíu mày: “Mỏng thế này không lạnh sao?”

“Nhưng mà em chỉ mang mỗi một chiếc váy này.” Hạ Nam Chi duỗi chân ra nghịch đống quần áo trong vali.

Kỷ Y Bắc đương nhiên không thể hiểu được: “Vậy thì đừng mặc váy nữa.”

“Đau mà.” Hạ Nam Chi rũ mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng, thậm chí không hề có cảm xúc mà hai chân treo bên giường nhẹ nhàng lắc lư.

Thấy cô mềm mại như vậy, Kỷ Y Bắc cúi người hôn cô một cái: “Mấy ngày nay anh sẽ không chạm vào em.”

Hạ Nam Chi khẽ nhướng mày.

“Dưỡng thương cho tốt.”

Cô cười khúc khích dựa vào cổ Kỷ Y Bắc lẩm bẩm: “Em mới không dưỡng, anh phải chạm vào.”

Hạ Nam Chi thực sự là một yêu tinh, chỉ một nụ cười cũng có thể làm lòng người nổi sóng. Ngay cả khi cô lạnh lùng thì vẫn có một sức hút riêng, làm người ta thoát không được, xa cách người khác nhưng lại làm người ta không cách nào không đến gần cô.

Khi còn học cấp 3 cô đã có vô số người theo đuổi. Kỷ Y Bắc nhớ Giáng sinh năm đó vào thứ 7, có một cậu bé không biết sao lại có được địa chỉ nhà bọn họ, cậu chạy đến cửa nhà họ rồi ngồi chơi một bản tình ca bằng guitar cho cô nghe.

Nhưng cô lại hoàn toàn chẳng thèm để ý, đeo tai nghe nằm ở thoải mái ở trong phòng. Sau đó lúc cô chuẩn bị đi ngủ bị tiếng đàn của cậu ta làm phiền thì mới chạy xuống.

Kỷ Y Bắc không biết cô đã nói gì với cậu bé mà cậu ấy không đánh đàn nữa, cũng không bao giowf thấy cậu đến nữa.

Kỷ Y Bắc xoa xoa cổ tay bầm tím của mình, thản nhiên hỏi: “Người tới trước cửa nhà chúng ta hát một bản tình ca vào đêm Giáng sinh năm đó, em đã nói gì để cậu ta đi vậy?”

“Đêm Giáng sinh…?” Hạ Nam Chi cố nhớ lại: “Người chơi guitar?”

“Ừ.”

“Người đó à.” Cô nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Em nói với cậu ta là ‘bạn trai tôi bị cậu làm cho không ngủ được đấy, đi đi’. Thế là cậu ta đi.”

“Em cứ chém gió đi.” Kỷ Y Bắc bóp chóp mũi cô: “Tên ngốc mới tin mấy lời của em.”

“Cậu ta tin đấy.”

“Ừ, cậu ta tin em cấp 3 đã cùng bạn trai ngủ ở nhà bố mẹ rồi.” Kỷ Y Bắc khinh thường.

“Bởi vì.” Hạ Nam Chi dừng một chút, nhìn về phía Kỷ Y Bắc, lông mày nhíu lại: “Em đã nói với cậu ta em là con dâu của bố mẹ anh đấy.”

“…”

Khi kim đồng hồ chỉ đúng tám giờ, Kỷ Y Bắc dặn dò Hạ Nam Chi ngoan ngoãn ở nhà rồi mới đi làm.

Hạ Nam Chi ngồi ăn một bát cháo kê mà Kỷ Y Bắc đã nấu lúc buổi sáng, cô đi dép lê đi vào phòng làm việc, thoáng nhìn thấy khẩu súng đang được đặt trên bàn.

Đạn đã bị lấy ra hết rồi.

Ngón tay trỏ của Hạ Nam Chi vòng qua lỗ cò súng, nhấc lên chơi một hồi, chơi chán rồi ném vào ngăn bàn khóa lại.

Quá khứ không giữ lại được, người chết thì không truy cứu được.

—–

Trong phòng thẩm vấn.

Triệu Phong ngồi trên ghế nhưng cũng khá an nhàn, tóc ngắn, trên đầu hơi dựng lên như lông vịt, đầu ngón tay theo thói quen vòng qua trán có một đám tóc xoắn xuýt.

Kỷ Y Bắc nhận thấy rằng xương ở ngón cái út của anh ấy có những chỗ uốn cong rõ ràng, đầu ngón tay hướng ra ngoài.

Khi anh mô phỏng việc sử dụng SAP, bởi vì quán tính mà đập vào ngón út, còn bị đau mấy ngày liền. Anh còn nghĩ rằng là do mình không có kỹ năng sử dụng, nhưng bây giờ xem ra đó là một ‘tác dụng phụ’ của vũ khí này.

“Là ông hại chết Hạ Anh Lâm sao?”

“Không sai, là tôi làm.” Triệu Phong hào phóng thừa nhận.

“Cánh tay của ông ấy cũng là do ông chặt sao?”

“Đúng vậy. Dùng SAP. Nói rõ ràng thì thứ đồ đó là ông ấy cho tôi đấy. Ông ấy còn rất tin tưởng tôi. Địa chỉ của Vương Phạm cũng là do tôi nói với ông ấy. Lúc chúng tôi đi bắt hắn (Vương Phạm) là ông ấy đưa cho tôi dùng để tự vệ. Sau đó buổi tối có người ủy thác tôi gọi ông ấy ra ngoài và giết ông ấy.”

Ông ta nói như thể đang rất thỏa mãn về tác phẩm của mình, xoa mũi cười ngả ngớn.

Kỷ Y Bắc nhìn chằm chằm Triệu Phong rồi hỏi tiếp: “Tại sao lại ném thi thể ở chỗ đó?”

“Không biết.” Ông ta thản nhiên nhún vai: “Nghe theo lệnh mà làm thôi.”

“Nghe lệnh của ai?”

Triệu Phong cười lộ ra cả cái răng vàng: “Tôi cũng không biết nữa. Chúng tôi chỉ là kiểu một người làm một người đưa tiền thôi. Lại nói, nếu tôi thực sự biết còn nói ra thì nói không chừng tôi sẽ chết trong sở cảnh sát luôn đấy nhỉ?”

Ông ta rất thông minh, biết rằng mình đang bị săn đuổi bởi hai nhóm người cùng một lúc, một chính nghĩa và một gian ác.

Vì thế ông ta liền thuận theo mà thừa nhận, còn có khả năng tránh được án tử hình, ít nhất ông ta cũng được an toàn ở trong tù. Còn một khi ông ta thực sự biết danh tính của người đứng sau lại còn khai ra thì chắc chắn chờ đợi ông ta chính là cái chết ở trong tù bởi sự tức giận của kẻ kia.

“Còn thi thể của Hạ Anh Lâm ở trong trận hỏa hoạn là như thế nào?”

“Cái đó thì tôi không biết, không phải nhiệm vụ của tôi.” Ông ta lười biếng nhún vai: “Nhưng mà chuyện này cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm một người phù hợp với đặc điểm nhận dạng để thay thế rồi bỏ tiền mua mạng là được.”

Cùng lúc đó, Kỷ Y Bắc nghe thấy tiếng của các đồng nghiệp trong phòng quan sát: “Phó cục.”

Phó cục bước vào phòng qua sát, ông ta nhìn vào Kỷ Y Bắc trên màn hình với ánh mắt u ám.

Kỷ Y Bắc cũng từ từ quay mặt đi chỗ khác, cằm hơi nhếch lên nhìn vào camera giám sát.

Hai người im lặng nhìn nhau, trong lòng Phó cục thoáng lộp bộp một tiếng, Kỷ Y Bắc cũng đúng lúc quay đi.

Anh cũng đã nghe A Minh kể lại về những gì Phóc cục đã hỏi cậu ấy về vụ án ngày hôm qua. Cậu ta nói xong mới nhớ ra Kỷ Y Bắc đã nhắc phải giữ bí mật vì vậy cậu ấy đã kể hết tất cả mọi chuyện với anh.

Có một điểm đáng ngờ…

Lúc đầu, sau khi đã nói với Phó cục rằng đã tìm được Vương Phạm, người nọ còn phải hỏi ba câu mới biết được manh mối, nhưng khi A Minh vô tình nhắc đến Triệu Phong thì ông ta thậm chí còn không hỏi Triệu Phong là ai.

Chỉ có một khả năng.

Đó là ông ta sớm đã biết Triệu Phong là ai rồi.

Từ trong phòng thẩm vấn đi ra vẫn không cậy được miệng Triệu Phong về người đứng đằng sau. Kỷ Y Bắc uể oải ngồi vào bàn, cẩn thận nhớ lại biểu hiện khi nói chuyện với Triệu Phong vừa xong.

Anh cho rằng Triệu Phong không nói dối, ông ta là thực sự không biết.

—–

Văn phòng Giám đốc Điều hành công ty giải trí Chí Hoa.

Lục Tiềm đang ngồi đối diện với Hà Bành, trên điện thoại là một MMS ẩn danh với một vài bức ảnh của anh ấy và Hà Bành.

Tay trong tay cùng nhau về nhà, hôn nhau trên xe, cùng nhau ra vào nhà hàng cao cấp và một bức ảnh nửa thân trên của hai người được chụp lén từ ngoài cửa sổ.

Nội dung tin nhắn: Hẹn gặp vào ngày mai.

Hà Bành khoanh tay nói: “Anh đã cho người đi điều tra rồi. Cho dù ngày mai không điều tra ra thì cũng có đoàn đội giải quyết rồi. Anh cũng sẽ kiểm soát các tạp chí giải trí và doanh tiêu hào* để hạn chế sự lan truyền tin tức.

*doanh tiêu hào: blogger, tài khoản mạng chuyên đăng tin về showbiz.

Vẻ mặt Lục Tiềm căng thẳng, vẻ cười cợt hằng ngày cũng được thu lại.

Anh ta biết sự việc lần này không đơn giản.

Người này không nào chỉ là chó săn bình thường… chó săn sẽ e ngại Hà Bành mà không dám chụp ảnh.

Nhưng cũng không thể chỉ là người bình thường được. Hai người bọn họ đều rất thận trọng, người bình thường không thể chụp được nhiều ảnh như vậy. Hiển nhiên cũng không phải là tống tiền, chẳng qua chỉ là muốn đàn áp Lục Tiềm.

Chẳng lẽ là người trong giới giải trí sao?

Lục Tiềm nhíu mày đau đầu, tùy ý phất phất tay: “Quên đi, đến nước nào hay nước ấy.”