Editor + Beta: LinhNhi

Lúc này Kỷ Y Bắc đã lái xe đến quầy hoa quả ngoài tiểu khu của nhà họ Hà.

Tiểu khu này không cũ cũng không mới, ngược lại rất sạch sẽ, nằm ngay giữa ngã ba của khu thành thị và nông thôn ở phía Đông của Cảnh Thành, ở phía Đông có một mảnh đất đang bị xóa bỏ.

Kỷ Y Bắc nhìn quanh một vòng.

Việc này quả nhiên có điểm kỳ lạ. Mẹ Hà từ khi kết hôn đã không còn đi làm nữa, sau khi ly hôn thì cuộc sống của hai mẹ con cũng phụ thuộc vào cha Hà Yểu – Hà Chí Cương. Ngôi nhà này cũng là tài sản trước hôn nhân của Hà Chí Cương, được chuyển cho mẹ Hà sau khi ly hôn.

Nếu nhìn theo tình huống này, Hà Chí Cương đúng là rất tốt với hai mẹ con. Một người cha như vậy có thực sự làm ngơ được trước đứa con gái đã mất tích bốn ngày không?

Điện thoại rung lên, là Thư Khắc gọi tới.

“Kỷ đội, xe của Hà Chí Cương đúng là đang đậu ở bãi đỗ xe của sân bay, tôi đã lấy hồ sơ của camera hành trình rồi, chính ông ta đã lái xe đến sân bay một ngày sau khi Hà Yểu mất tích, nhưng không có thông tin lên máy bay và điện thoại cũng không thể kết nối được.”

“Không lên máy bay sao?” Kỷ Y Bắc cau mày: “Cậu đi kiểm tra thông tin tài khoản và mạng xã hội của ông ta một lần nữa xem.”

“Vâng.”

Nếu Hà Chí Cương và Hà Yểu cách nhau một ngày đều mất tích thì Hà Chí Cương càng giống như một cuộc chạy trốn có chuẩn bị hơn, rất có thể có một mối quan hệ chặt chẽ giữa sự biến mất của hai người.

Chỉ là tại sao mẹ Hà lại phải nói dối?

Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Y Bắc mở cửa xe đi đến quầy hoa quả, cầm một miếng cam đặt ở chỗ ăn thử cho vào miệng.

“Cô ơi, cam này bán như thế nào?”

“7 tệ nửa cân, soái ca muốn mua một ít sao?”

Kỷ Y Bắc một tay đút túi quần, tay kia cầm hai quả cam đưa lên ngửi: “Cô giúp cháu chọn với, cháu cũng không biết như thế nào là ngon.”

Chủ quầy trái cây kéo một cái túi xuống, đi vòng sang bên cạnh vừa nhặt vừa nói: “Cam của tôi ngọt lắm đấy.”

“Vâng, đúng là rất ngọt.”

Lúc này, bên ngoài có vài học sinh tiểu học chạy qua, cười đùa ầm ĩ, đeo cặp sách trên lưng chạy nhảy tung tăng trên đường.

Kỷ Y Bắc nhìn một lúc rồi nói: “Bọn trẻ bây giờ chạy loạn như vậy cũng không sợ xảy ra tai nạn.”

“Đúng thật đấy.” Chủ quầy trái cây vùi đầu chọn cam, lại nói: “Cách đây mấy ngày có một bé gái ở tiểu khu đối diện đi lạc, mẹ cô bé còn ly hôn rồi, lúc trước tôi còn thấy cô bé khóc thật thương tâm.”

Kỷ Y Bắc giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, mấy tuổi ạ?”

“Cũng khá lớn rồi, nghe nói là học ở trường Trung học Số 1, điểm số còn rất tốt, lại gặp phải trường hợp này, nghĩ đến bố mẹ chắc đau lòng lắm.”

Kỷ Y Bắc gật đầu, chỉ vào quả táo ở bên cạnh: “Cô chọn cho cháu thêm mấy quả táo với… Sao đã lớn như vậy học cấp 3 rồi mà còn đi lạc được chứ?”

Chủ quầy hoa quả lắc đầu thở dài: “Ai biết chứ, cũng có thể là không bị lạc mà bỏ nhà đi đấy, bây giờ nhiều trẻ con khiến cho người ta không thể yên tâm được mà.”

“Haiz, hồi cháu còn nhỏ sau khi bị cha dạy dỗ xong cũng muốn bỏ nhà đi, như thế nào? Mẹ của đứa trẻ tính khí không tốt ạ?”

“Không phải, là do đứa trẻ kia tính khí không tốt, tôi mấy lần thấy con bé cãi nhau với mẹ rồi. Lần trước đến chỗ tôi mua hoa quả còn chọn ba bốn lần, cái này không ăn cái kia không ăn, nói là muốn đi chỗ của cha nó.”

Kỷ Y Bắc nhướng mày: “Không phải bình thường con gái có quan hệ với mẹ tốt hơn sao?”

Chủ quầy hạ giọng nói: “Bố con bé giàu, tôi đoán vậy, cô gái nhỏ cũng rất hợm hĩnh, còn biết sau khi bố mẹ ly hôn thì theo người nào giàu hơn.”

Kỷ Y Bắc kịp thời dừng lại, không tiếp tục hỏi nữa, trả tiền hoa quả xong liền lái xe về sở.

—–

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Ngay lúc Kỷ Y Bắc lái xe về đến sở, còn chưa kịp đi vào thì tại cửa gặp được ba người bọc kín kẽ đang đi ra.

Hạ Nam Chi, Lục Tiềm và Chung Kỳ.

“Thật trùng hợp, đi, đi ăn trưa.” Lục Tiêm khoác vai Kỷ Y Bắc nói.

Hạ Nam Chi đi phía sau, vì yêu cầu của vai diễn nên cô buộc tóc đuổi ngựa gọn gàng, để mặt mộc, chỉ đánh một lớp kem nền và son môi hồng nhạt, cằm vùi vào trong cổ áo cao.

Nhìn thoáng qua, khi mắt cô rũ xuống lông mày liền nhu hòa hơn, nhìn còn có vài phần nhu thuận, nhưng khi cô ngước mắt lên và lộ ra cảm xúc thì lại biến thành con người lạnh lùng và xa cách.

Ngược lại, Chung Kỳ – người đóng vai nạn nhân lại có đôi môi đỏ và hàm răng trắng bóng, trên má thoa một ít phấn hồng làm cô ta trở nên quyến rũ hơn.

Hạ Nam Chi nhìn Chung Kỳ thong thả từ phía sau bước đến bên cạnh Kỷ Y Bắc: “Anh đang làm nhiệm vụ à?”

“Chưa, đi điều tra tình hình một chút.”

“Ồ.” Chung Kỳ gật đầu, ngẩng lên nhìn anh: “Cảnh sát hình sự các an tra án rất cực khổ nhỉ.”

“Còn tốt.”

Lục Tiềm quay đầu nhìn Hạ Nam Chi đang chậm rãi đi đằng sau, giơ tay lên: “Nam Nam, đi nhanh lên nào.”

Hạ Nam Chi đi theo, nâng mắt lên nhìn Lục Tiềm, tâm trạng không vui đáp: “Đừng gọi tôi là Nam Nam.”

“Chậc chậc, cô thật khó chiều.” Lục Tiềm cũng không cáu, uể oải nói.

Bốn người băng qua đường, đến một phòng bao của tiệm ăn đối diện Sở cảnh sát.

Mặc dù tiệm ăn này khá là nhỏ nhưng công việc kinh doanh lại rất tốt, đặc biệt kể từ khi nó được giới thiệu trên TV vào một năm trước, việc kinh doanh càng thịnh vượng hơn.

“Mọi người có kiêng gì không?” Lục Tiềm vừa xem menu vừa hỏi.

Chung Kỳ cởi chiếc áo khoác nặng ra và treo lên trên mắc áo, bên trong chỉ mặc một chiếc váy mỏng tang: “Tôi đang giảm cân, gọi cho tôi một đĩa salad và một cốc nước ép trái cây là được rồi.”

Hạ Nam Chi chống cằm nói: “Tôi sao cũng được.”

Cũng không biết có phải ảo giác hay không mà khi cô vừa nói xong, Hạ Nam Chi dường như nghe thấy người bên cạnh khinh thường ‘phì’ một tiếng, sau đó nghe thấy Kỷ Y Bắc nói.

“Không ăn thịt cừu, những thứ khác cậu tự gọi đi, đừng có món này cũng chọn cay, rau mùi hành của hành lá đều cho ít thôi.”

Hạ Nam Chi sửng sốt.

“…” Lục Tiềm không ngờ rằng một người đàn ông lại có nhiều thứ không thể ăn như vậy, nhịn không được mà phỉ nhổ: “Đàn ông gì còn khó chiều hơn cả con gái.”

Kỷ Y Bắc liếc nhìn Hạ Nam Chi, chỉ vào cô nói: “Là cô ấy không ăn được những món đấy, cứ ngửi thấy mùi thịt cừu là buồn nôn.”

Ngay khi những câu này vừa được nói ra, Hạ Nam Chi tức khắc cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn của Chung Kỳ ngồi đối diện đâm vào người cô.

Cô gõ hai lần ngón trỏ lên bàn, ung dung mà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Chung Kỳ.

Sau đó cô nhướng mày khiêu khích.

Sau cơn mưa trời lại sáng, Hạ Nam Chi đơn phương đoạn tuyệt với Kỷ Y Bắc sau đó lại hòa giải, lẳng lơ đảo mắt liếc sườn mặt của anh, tiếp đó câu khóe miệng lên nở một nụ cười.

Không bao lâu sau thức ăn đều đã được mang lên.

Lục Tiềm định rót một ly rượu cho Kỷ Y Bắc thì anh liền xua tay từ chối: “Tôi còn làm việc, uống rượu làm sao được.”

“Chỉ một ly thôi không say được đâu.”

Kỷ Y Bắc giơ cánh tay phải lên, xắn tay áo lên một nửa, trên tay còn một vết sẹo mới, uốn lượn thành một đường cong đáng sợ, là do lần trước cứu Sầm Kính Lộ bị anh ta cào một vệt.

“Vẫn chưa lành lại, không được uống rượu.”

Hạ Nam Chi: “Đã một tháng rồi mà vẫn chưa lành sao?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Ừ.” Kỷ Y Bắc thờ ơ nói: “Lần trước đi làm nhiệm vụ trong một trận mưa bão, lúc trở về liền bị viêm.”

Hạ Nam Chi gắp một miếng rau lên nhai, khi cô ngẩng lên liền phát hiện Lục Tiềm đang đùa cợt nhìn mình, cô cau mày, cho anh ta một ánh mắt ‘anh có bệnh à?’.

Lục Tiềm hai tay cầm bát cơm và cơm vào miệng, cười một cái rồi nhìn đi chỗ khác.

Cho đến khi cô quay lại chung cư vào buổi tối, Hạ Nam Chi mới biết ánh mắt khó hiểu của anh ta là có ý gì.

- Tiểu cô nương, thích đội trưởng Kỷ rồi đúng không?

Hạ Nam Chi sắc mặt không đổi nhìn tin nhắn, cô cảm thấy mình uống nước sai thời điểm vì khi nước vào đến khí quản liền không thở nổi, cô nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, sau đó mới cầm điện thoại lên.

Sau khi suy nghĩ liền đáp lại một dấu ‘?’.

Rất nhanh liền có tin nhắn hồi âm.

Lục Tiềm: Hôm nay ánh mắt cô nhìn Y Bắc và Chung Kỳ đúng là không lừa được người, quá rõ ràng rồi! Thế nào, có muốn anh Lục giúp cô một tay không?

Hạ Nam Chi:…

Hạ Nam Chi sững sờ, không khỏi nhìn lên hình ảnh phản chiếu trên TV.

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng hào phóng thừa nhận, đối với một người chỉ sợ thế giới không loạn như Lục Tiềm, nếu như giấu diếm thì không biết còn có thể xảy ra việc gì nữa.

Hạ Nam Chi: Anh giữ mồm giữ miệng là được.

Tuy nhiên Lục Tiềm còn không biết xấu hổ hơn cả cô nghĩ, lập tức giẫm lên mặt mũi – Cô giúp tôi một việc, tôi liền không nói cho anh ta.

Hạ Nam Chi:…

Hạ Nam Chi: Anh nói.

—–

Tối hôm sau, sau khi Hạ Nam Chi quay xong liền đi đến địa chỉ hôm qua Lục Tiềm đưa cho cô.

Một cửa hàng cà phê được trang trí xa hoa đầy lộng lẫy, khắp nơi đều tráng lệ và rực rỡ, cứ như chỉ sợ không thể làm lóa mắt người khác. Hạ Nam Chi nhìn quanh, trong lòng không khỏi khinh thường nhà thiết kế.

“Chào ngài, xin hỏi ngài đã đặt chỗ trước chưa ạ?”

Hạ Nam Chi đọc số phòng, đi theo người phục vụ vòng qua mấy chỗ ngoặt mới đến nơi.

Cô cởi khăn quàng cổ và khẩu trang ra, rồi cởi tiếp áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo len quây bó sát người phù hợp với sở thích thô tục của quán cà phê này, nhưng trong trời đông giá rét này thì cách ăn mặc của cô khó tránh khỏi lộ vẻ quyến rũ dung tục.

Cô đứng ở cửa một lúc rồi gõ hai cái, đi giày cao gót lắc mông vô cùng phong tao mà đi vào.

Chỗ ngồi đã có một người phụ nữ trung niên, mái tóc xoăn ngắn ngang vai, cổ tay đeo một chiếc vòng xanh lá cây tươi tắn, khí chất tao nhã.

Hạ Nam Chi bước lên trước, đứng trước mặt bà rồi đưa tay phải ra: “Dì là mẹ của Lục Tiềm đúng không ạ, cháu là bạn gái của anh ấy Hạ Nam Chi.”

Người phụ nữ rõ ràng sửng sốt, bà nhìn Hạ Nam Chi từ trên xuống dưới, khuôn mặt và dáng người rất tốt, chỉ là sự phối hợp này… thật không giống một cô gái tốt.

“Xin chào, tôi đã nghe nó nói đến cháu rồi, mau ngồi xuống đi.” Mặc dù vậy, mẹ Lục Tiềm vẫn miễn cưỡng duy trì tác phong tối thiểu nhất.

“Cảm ơn dì.” Hạ Nam Chi ngồi xuống và đặt áo khoác sang một bên.

“Cháu… với Lục Tiềm nhà tôi quen biết như thế nào vậy?”

“À, cháu với Lục Tiềm lần trước có quay phim với nhau, quay xong thì bọn cháu ở nhau ạ.”

“Cháu cũng là diễn viên sao?” Mẹ Lục Tiềm nhìn chằm chằm Hạ Nam Chi một lúc, bởi vì con trai bà là một diễn viên nên bà cũng đã xem rất nhiều chương trình truyền hình, nhưng bà lại không nhận ra khuôn mặt trước mặt: “Người mới sao?”

“Vâng.” Hạ Nam Chi gật đầu mỉm cười, không giấu diếm mà nịnh nọt: “Lúc đó may mắn là cháu với Lục Tiềm có tình cảm nên mới có thêm fan.”

Người phụ nữ sửng sốt, ấn đường càng không kiên nhẫn, uống một ngụm cà phê, thở ra một hơi rồi hắng giọng: “Cháu cảm thấy cháu có phù hợp với Tiềm Tiềm không?”

“Rất phù hợp ạ.” Hạ Nam Chi nâng má, một cái nhìn liền làm người phụ nữ đối diện khó chịu.

Mạch nước ngầm có khuynh hướng bắt đầu tăng vọt, không nghe thấy một chút âm thanh rối loạn nào ở bên ngoài.

—–

Kỷ Y Bắc nhanh chóng vượt qua đám đông, từng bước đi đến chỗ chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình.

Nửa tiếng trước, số điện thoại bị cảnh sát theo dõi của Hà Yểu đột nhiên được bật lên, phát ra một tín hiệu cấp cứu, sau đó lại nhanh chóng bị tắt đi.

Cảnh sát nhanh chóng định vị được tín hiệu là ở quán cà phê này, nhưng số phòng cụ thể thì không thể xác định, vì vậy chỉ có thể đi kiểm tra từng phòng một.

“Kỷ đội, đây là hồ sơ đặt bàn và thông tin của khách hàng.” Thư Khắc đưa cho Kỷ Y Bắc xem thông tin anh vừa sao chép xong.

Kỷ Y Bắc nhìn thoáng qua, nhanh chóng sắp xếp mọi người tìm kiếm, rồi tự mình bước đến một phòng ở ngã rẽ cuối hành lang.

Cốc cốc.

“Phục vụ đây, tôi có thể vào không?”

Bên trong im lặng, không có động tĩnh gì, Kỷ Y Bắc gõ cửa thêm mấy lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

Kỷ Y Bắc chống tay phải sau lưng chạm vào khẩu súng, cả người liền cứng lại đứng dựa vào cửa, lấy chìa khóa mang theo mở cửa ra, bên trọng lộn xộn nhưng không có ai.

Cửa sổ mở toang, gió lạnh lùa vào phòng.

Kỷ Y Bắc chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không có dấu vết gì cả, hắn ta sớm đã chạy rồi.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Anh nhìn thoáng qua chiếc ghế sô pha, nhặt một cái gối lên nắm nó ra xa, cầm lấy chiếc di động đang mắc kẹt trong khe hở của sô pha, Kỷ Y Bắc bật máy lên, chiếc điện thoại cài mật khẩu, mở không được.

“Tất cả tập chung ở phòng 118!” Kỷ Y Bắc lấy bộ đàm ra và nói.

Không bao lâu sau, mọi người xúm lại trong phòng để tìm kiếm, Tôn Kiểm đeo găng tay, lấy một ít bột trắng cho vào đĩa để quan sát.

“Kỷ đội, có thể là ma túy!”

“Đưa về để kiểm tra.” Kỷ Y Bắc đưa chiếc điện thoại cho người bên cạnh: “Ngoài ra đêm chiếc điện thoại này đi phá mật khẩu đi”

Cùng lúc đó, trong phòng bao kia, mẹ Lục Tiềm đã không thể chịu đựng được người phụ nữ trước mặt này nữa.

Hạ Nam Chi khuấy cà phê vài lần, nhấp một ngụm rồi giả vờ như không thấy người trước mặt đang buồn bực.

Một lúc lâu sau, mẹ của Lục Tiềm, một người phụ nữ trung niên đã xem nhiều phim thần tượng do Lục Tiềm đóng, cầm túi xách bên người lên, ném một xấp ngân phiếu lên trên bàn, ngạo mạn nói: “Cô cần bao nhiêu tiền mới có thể rời xa Tiềm Tiềm của chúng tôi!”

Hạ Nam Chi nhướng mày, giả vờ kinh ngạc tỏ vẻ đạo đức giả: “Dì à, cháu và Lục Tiềm là nghiêm túc mà.”

“Năm triệu tệ có đủ không?!”

Hạ Nam Chi nhìn người phụ nữ ở đối diện, suýt nữa không nhịn được mà bật cười – quả nhiên khả năng diễn của Lục Tiềm là được thừa hưởng từ mẹ của anh ta, các motif của phim truyền hình thần tượng được sử dụng y nguyên.

“Năm triệu?”

Hạ Nam Chi mím môi, lấy ngón tay xoắn xoắn lọn tóc, động tác của cô rất thong thả và thoải mái.

Tiếp đó, cô nhìn mẹ của Lục Tiềm, hơi nheo mắt lại, trên mặt mang theo tiêu chuẩn của một người phụ nữ xấu xa.

“Dì à, cháu và Lục Tiềm là thật lòng, cần phải thêm tiền nữa.”

———