Đối với trình nấu ăn của Tống Lâm, Hứa Phi khen ngợi không dứt miệng.

Tống Lâm nhìn cậu vui vẻ ăn, nội tâm mới có thể thả lỏng hơn chút ít.

“Chị ơi, tối nay em ngủ lại nhà anh rể ạ?” Hứa Phi vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Hứa Tư Đình, sợ chút tâm tư của mình bị chị phát hiện. Hứa Tư Đình vừa nghe cậu nói là đủ hiểu thằng quỷ này muốn làm gì, nhưng cô cũng không vạch trần, “Nếu Tống Lâm đồng ý thì em ngủ đây chứ sao nữa.”

Hứa Phi khấp khởi mừng thầm, anh rể chắc chắn sẽ không từ chối.

Quả nhiên, Hứa Phi vừa nói xong Tống Lâm đã đồng ý.

Lúc Hứa Tư Đình về còn cố ý kéo Tống Lâm lại gần, nhỏ giọng nói về Hứa Phi, “Thằng nhỏ này tối nay khẳng định là lại chơi game, anh trông nó hộ em nhé.”

Tống Lâm gật đầu.

Hứa Tư Đình vừa đi rồi, tay Hứa Phi đã rã rời, “Anh rể ơi, tối nay em ngủ đâu ạ, em thấy hơi mệt.”

Tống Lâm tạm thời chưa sắp xếp chỗ ngủ cho cậu được, lập tức chỉ tay vào phòng mình nói, “Em ngủ trên giường kia nhé.” Hứa Phi à một tiếng, “Vậy anh ngủ đâu ạ?”

Tống Lâm di chuyển đầu ngón tay, chỉ vào ghế sô pha.

Chiều cao của Tống Lâm ít nhất phải mét tám, ngủ ở cái ghế sô pha chật hẹp kia chắc chắn là không được. Hứa Phi xoắn xuýt, “Nếu không thì để em quay về chỗ chị vậy.”

Tống Lâm viết, “Không cần đâu.”

“Nếu không… anh ngủ cùng chị em nhé?” Đầu Hứa Phi bỗng nảy lên một ý, cảm thấy đó là một phương pháp tốt, vừa không làm Tống Lâm thiệt, vừa giúp cậu có thể chơi game thỏa thích.

“Không ổn lắm đâu.” Tống Lâm cười cười.

Quá ổn là đằng khác ấy chứ, Hứa Phi nói, “Ổn mà anh, như vậy thì anh cũng không cần phải ngủ ghế sô pha nữa. Với cả, lúc ngủ chị em sợ lạnh lắm, hai người ngủ cùng nhau là ấm rồi.”

Cậu nói thật lòng, Tống Lâm lại động tâm.

Chỉ là, không biết Hứa Tư Đình có đồng ý không?

Hứa Phi thấy vẻ mặt của Tống Lâm có vẻ khác liền biết anh đã bị thuyết phục, vấn đề còn lại chỉ là chị của cậu.

Cậu liền hăm hở kéo Tống Lâm sang gõ cửa nhà của Hứa Tư Đình. Gõ cửa rồi mãi chẳng thấy động tĩnh gì ở trong nhà, gõ vài lần rồi mới nghe được tiếng dép lê loẹt quẹt của Hứa Tư Đình. Hứa Phi hô, “Chị, mở cửa ra.”

Hứa Tư Đình mở cửa liền thấy vẻ mặt phấn khởi của Hứa Phi, cùng vẻ mặt e lệ của Tống Lâm, cô liền lờ mờ không hiểu, “Sao đấy? Sao hai anh em còn chưa ngủ vậy?”

“Chị, nhà của anh rể không còn thừa giường nào, anh rể nói anh ấy sẽ ngủ ở ở ghế sô pha.”

Ghế sofa sao, nó ngắn lắm mà! Hứa Tư Đình lập tức lắc đầu, “Như vậy sao được, rất khó ngủ.”

Hứa Phi liền hùa theo, “Đúng vậy, vì thế em đã nghĩ cách, bảo anh rể sang ngủ với chị. Đằng nào lúc chị ngủ cũng sợ lạnh còn gì, hai người ngủ cùng nhau cho ấm.”

“Hả! Ngủ cùng chị á?” Hứa Tư Đình há hốc, cô bị cậu dọa sợ luôn rồi, sao lại phát triển nhanh như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị gì! Hứa Phi gật đầu, “Đúng thế, cũng đâu thể để cho anh dễ ngủ ở ghế sofa được ạ.”

Nói thì nói vậy, thế nhưng mà, “Phi Phi à, hai anh chị…”

Hứa Phi không nghĩ được nhiều như vậy, cậu đang nóng lòng muốn trở lại vị trí thi đấu game lắm rồi, vì vậy liền nhanh tay đẩy Tống Lâm tới chỗ Hứa Tư Đình, sau đó chạy biến về nhà của Tống Lâm, đóng cửa một cái rầm.

Hứa Tư Đình mãi chẳng hoàn hồn.

Tống Lâm cúi đầu, con mắt tối xuống, “Thôi, để anh về nhà.”

“Đừng…” Hứa Tư Đình giữ chặt lấy anh, cô biết Hứa Phi chắc chắn sẽ không mở cửa nữa. Nghĩ vậy, Hứa Tư Đình liền kéo anh vào phòng, “Đến thì cũng đã đến rồi.”

Có kéo cửa ra rồi chỉ vào toilet, “Anh đi tắm trước đi, có mang áo ngủ sang không?”

Thấy anh lắc đầu, Hứa Tư Đình lại mở cửa, “Để em đi lấy.”

...

Giường của Hứa Tư Đình là giường đôi, vừa đủ chỗ để cho Tống Lâm và cô ngủ. Ổ chăn mềm mại, toàn bộ người của Hứa Tư Đình trùng vào phía trong. Trong phòng rất yên tĩnh, tới nỗi tiếng nước chảy ở trong phòng tắm cũng có thể nghe thấy được. Hứa Tư Đìn trở mình, bỗng trong đầu c nảyy ra rất nhiều những hình ảnh gợi cảm. Phòng tắm mờ mịt hơi nước,  Tống Lâm ngửa đầu, những dòng nước chảy thuận theo cái cằm của anh, rồi chảy xuống yết hầu, rồi tới vùng bụng dưới rắn rỏi, rồi xuống sâu hơn nữa… Hình ảnh có chút hạn chế người xem. Hứa Tư Đình bụm mặt, cả người cong như con tôm, đầu óc cô đen tối quá rồi.

Nhất định là do bị Thời Bồi dạy hư.

Trước kia cô quân tử lắm cơ mà, chưa bao giờ nghĩ ngợi về cơ thể của đàn ông.

Hình như cô có ham m/uốn?

Ôi trời đất ơi! Hứa Tư Đình cảm thấy mình điên rồi, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ cho xem. Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao mà Thời Bồi lại bổ nhào tới úp Cao Cảnh Hữu rồi, nam sắc làm người ta lầm đường lạc lối mà.

Tiếng nước nhỏ dần, cuối cùng ngừng lại.

Hứa Tư Đình nghe thấy tiếng Tống Lâm mở cửa, từng bước đi vào phòng ngủ. Cô kéo chăn lên, chỉ để hở ra đôi mắt đang canh cửa, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là những ngón tay thon dài tròn trịa của Tống Lâm, còn có mang theo cả chút hơi nóng. Tóc Tống Lâm vẫn còn ướt, anh mặc một bộ áo ngủ kín cổng cao tưởng, ngay cả cúc áo trên cùng cũng cài vào.

Hứa Tư Đình nheo mắt, anh đang cảnh giác với cô đó hả?

“Máy sấy.”

“Ở tủ trên bồn rửa mặt đó anh.”

Tống Lâm lại đi ra ngoài, Hứa Tư Đình co người vào trong chăn.

Tiếng máy sấy vang lên rì rì, Hứa Tư Đình cũng không tĩnh tâm được.

Tống Lâm sấy khô đầu rồi về lại phòng ngủ, tắt đèn trên tường. Cả căn phòng chìm trong bóng tối, anh mò mẫm để tiến lên giường ngủ. Ngay khi anh vừa ngồi lên giường, Hứa Tư Đình liền lấy chăn đắp cho anh, “Có lạnh không anh?”

Trong bóng tối, Tống Lâm lắc đầu.

Nhiệt độ cơ thể của Hứa Tư Đình ấm áp dễ chịu, Tống Lâm cảm thấy thoải mái, liền ôm cô chặt hơn.

Cuối cùng Hứa Tư Đình vẫn nhịn được, không tiến tới bước cuối cùng với Tống Lâm, chỉ ngoan ngoãn ôm anh ngủ một đêm. Từ nay về sau, hai người coi như chính thức bước vào giai đoạn ngủ chung.

Sau khi Hứa Phi khai giảng, công việc ở nhà sách của cô cũng trở nên bận rộn.

Tống Lâm cũng bắt đầu vội vàng vẽ lại cuốn tiểu thuyết mà Thời Bồi định truyện tranh hóa kia.

Thời tiết ấm dần lên, ra đường không phải mặc áo khoác thật dày nữa, dần dà mọi người chuyển sang thời trang mùa xuân. Hôn lễ của Thời Bồi và Cao Cảnh Hữu cũng đã được định ngày. Tới tháng năm tháng sáu là Thời Bồi phải đi thử áo cưới. Hứa Tư Đình rất hâm mộ, rất muốn đưa Tống Lâm về nhà, nhưng chung quy cô vẫn không dám.

Tống Lâm tuy không nói nhưng cô biết anh rất mong chờ.

Anh cần dược công nhận.

Có lẽ đây chính là lý do vì sao hai người vẫn chưa đi tới bước cuối.

Haizzz! Hứa Tư Đình khẽ thở dài.

Việc trong ngày của nhà sách cuối cùng cũng xong xuôi, Hứa Tư Đình đi mua đồ ăn vặt và bia về nhà. Mấy ngày qua hầu như cô đều ngủ lại nhà Tống Lâm, còn nhà cô lại thành chỗ ở tạm, đoán chừng sắp phủ bụi tới nơi. Hứa Tư Đình ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa nhà dự phòng mà Tống Lâm đã chuẩn bị cho cô ra, trong phòng tắm đang vang lên tiếng nước chảy, thì ra Tống Lâm đang tắm. Hứa Tư Đình đặt túi đồ đã mua xuống, chơi cùng Đậu Đậu một lúc. Tới Tống Lâm ra khỏi phòng tắm thì Hứa Tư Đình đã uống được nửa chai bia rồi.

Men bia bốc lên, mặt cô đỏ rực.

Tống Lâm đã mặc quần áo ngủ chỉnh tề, nhìn thấy Hứa Tư Đình như vậy thì không biết phải làm sao, viết, “Đừng uống bia rượu.”

“Không sao, em chỉ uống một chai thôi. Sao anh tắm sớm vậy, mệt hả?” Hứa Tư Đình hỏi anh. Tống Lâm lắc đầu, rũ mắt, “Mí mắt phải của anh cứ giật không ngừng.”

“Sao thế?”

“Anh không biết, chỉ muốn đi nằm sớm thôi.”

Hứa Tư Đình ngửa đầu cười, “Mê tín.”

Tống Lâm cũng tự cho là mình đã nghĩ nhiều, nhưng nghỉ ngơi sớm cũng không sao. Hứa Tư Đình uống đã nửa chai rồi, nhưng đồ ăn vặt thì không đụng tới miếng nào, gần đây cô ăn rất ít, eo lưng đã gầy đi nhiều.

“Em cũng đi tắm đi rồi chúng ta cùng nhau xem phim.”

“Anh muốn xem phim gì?”

“Tùy em chọn.”

“Em không muốn xem phim.” Hứa Tư Đình khoát tay đứng dậy, chuệnh choạng từng bước, đôi mắt lờ đờ. Tống Lâm thấy vậy liền đỡ lấy cô.

“Vậy em muốn làm gì?” Tống Lâm cúi đầu nhìn cô.

Hứa Tư Đình cười hì hì, lộ ra vẻ đã say ngà ngà. Cô dựa vào người Tống Lâm, ngón tay đưa lên cổ áo ngủ của anh, vân vê, “Em muốn xem xương quai xanh của anh.”

Đôi mắt Tống Lâm tối đi, không ngăn cô lại.

Cô gái nhỏ dường như đã uống say, hành động bạo dạn hơn lúc tỉnh táo nhiều.

Hứa Tư Đình thấy anh không phản ứng thì coi như là anh đã ngầm chấp thuận, đầu ngón tay trắng muốt của cô sờ vào cúc áo. Cúc áo làm từ kim loại khiến cô thấy man mát, Hứa Tư Đình sửng sốt một chút, hai mắt lơ mơ. Cúc áo dần tách ra, để lộ làn da trắng trẻo của Tống Lâm, nhưng Hứa Tư Đình vẫn chưa có ý định dừng lại mà tiếp tục cởi nút cúc thứ hai.

Tuy nhiên, cái cúc thứ hai này lại rất ngoan cố, mãi chẳng thể tháo được.

Hứa Tư Đình cau mày, làm nũng với anh, “Tống Lâm, em không cởi được…”

Tống Lâm cúi đầu hôn cô, đặt hai tay cô vòng qua cổ mình, nâng cô ngồi lên mặt bàn, trực tiếp áp đảo. Khi tay của cô sờ vào quần áo của anh, anh bỗng chốc run rẩy, tựa như đang có vô số những con côn trùng tí hon đang kíc.h thích tất cả các giác quan của anh. Mấy ngày qua hai người ngủ chung với nhau đâu phải là anh không có phản ứng, nhưng chỉ đều âm thầm tự giải quyết, anh cũng không dám để cho Hứa Tư Đình biết. Yêu một người, sẽ luôn muốn quấn quít với cô, trên mặt đất, trên giường,…

Hứa Tư Đình không say, cô cố ý.

Thân thể của cô dần có ham mu/ốn.

Lúc hai người đang nồng say bên nhau, Hứa Tư Đình bỗng nghe được tiếng chuông điện thoại, lập tức mở to hai mắt, muốn đẩy Tống Lâm đứng thẳng lên. Tống Lâm không biết phải làm sao, hiện tại anh đang rất phấn khích, sao có thể buông cô ra được, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống người phía dưới mình. Tiếng chuông điện thoại chấm dứt, Hứa Tư Đình cũng thở phào. Tống Lâm thấy cô phân tâm thì bất mãn, nhéo lưng cô một cái, khiến Hứa Tư Đình chau mày vì đau, dịu giọng nói, “Đau em, anh nhẹ tay chút đi.”

Đây là ngữ khí hờn dỗi, Hứa Tư Đình nghe chính giọng mình mà cũng thấy hoảng.

Tống Lâm thì lại rất hưởng thị, nhướn mày, tiếp tục làm loạn.

Tiếng chuông lại vang lên, rất kiên trì.

Hứa Tư Đình bỗng hồi hộp, vội vàng đẩy Tống Lâm ra, mấp máy, “Mẹ em gọi.”

Tống Lâm khựng lại, vội lui người ra, lấy điện thoại ở trong túi ra cho cô. Chữ “mẹ” hiển thị trên màn hình, chói mắt vô cùng. Hứa Tư Đình ổn định tâm trạng, khẽ hắng vài tiếng rồi nhấn vào nút nghe, “Alo, mẹ ạ.”

Ở đầu dây bên kia, mẹ Hứa vội vàng nói, “Con đang ở đâu đấy?”

“Con, con ở nhà ạ.” Hứa Tư Đình đưa mắt nhìn Tống Lâm.

Mẹ Hứa: “Điêu vừa, tôi đang ở trước cửa nhà chị đây chị ạ, gõ rã cả tay mà tôi có thấy chị mở cửa đâu.”

“Mẹ gõ cửa nhà con… Mẹ đang ở cửa nhà con, bây giờ á?” Hứa Tư Đình cả kinh, trượt khỏi bàn, chân cô nhũn ra, nếu không nhờ Tống Lâm nhanh tay đỡ lấy thì chắc cô đã ngã rồi.

“Ừ, con đang ở nhà thì ra mở cửa cho mẹ nhanh đi.”

Ôi trời đậu má! Hứa Tư Đình nhìn Tống Lâm, Tống Lâm cũng nghe thấy rồi, vừa hồi hộp vừa vui vẻ, “Đi gặp mẹ em đi.”

“Nhanh cái chân lên!” Mẹ Hứa giục.

Hứa Tư Đình à ờ vài tiếng rồi cúp máy. Ánh mắt Tống Lâm rất chân thành, vừa mừng vừa lo. Cô rũ mắt, hẳn là cô đã để anh phải bất an rồi.

“Xin lỗi anh, đáng lý em nên suy nghĩ chuyện này từ trước.”

“Anh rất tốt.”

“Mẹ em chắc chắn sẽ thích anh.”

Áo ngủ của Tống Lâm được Hứa Tư Đình vuốt lại cho phẳng phiu, nhưng dù vậy cũng không hợp để đi gặp phụ huynh lắm. Anh đi vào phòng ngủ định đổi quần áo khác, nhưng rồi lại đột ngột ngồi xổm người xuống.

Hứa Tư Đình quả nhiên đã đoán trúng tâm tư của anh.

Anh sợ mẹ cô không chấp thuận.