“Tôi không hiểu lắm. Phùng Thiều Giang không phải là chết vì tai nạn xe sao? Tại sao lại phải điều tra?”

“Anh chắc hẳn cũng biết, anh ấy là một người rất tuân thủ pháp luật, hẳn là không thể có chuyện qua đường ẩu. Vì vậy, chúng tôi cho rằng đằng sau chuyện này có ẩn tình gì đó.”

“Ồ, điều này thì đúng rồi. Con người anh ta rất cứng nhắc, cho dù là trên đường không có người cũng chẳng có xe, anh ta cũng sẽ không qua đường bậy bạ đâu.”

“Trước khi xảy ra chuyện anh có phát hiện anh ấy có gì khác thường không?”

“Không có, anh ấy rất bình thường, không có gì khác lạ cả. Các anh nghi ngờ anh ấy tự sát sao? Điều này là không thể nào.”

“Vậy thì, khoảng thời gian đó anh ấy có gặp phải kích động gì không? Thất tình, người thân hay bạn bè qua đời, hoặc là tận mắt nhìn thấy các loại tai nạn hay án mạng chết người kinh khủng?”

“Không có, đều không có, chẳng có cái gì cả. Một ngày trước khi xảy ra chuyện anh ấy còn rất ổn, ngày hôm sau thì tôi nhận đượcđiện thoại, nói anh ấy bị tai nạn xe...”

“Cám ơn anh, làm phiền anh rồi.”

Ngày 02 tháng 5 năm 2008, liên hệ được với Hách Cảnh, em gái của Hách Toàn. File ghi âm 04920080502.wav.

“Xin chào, cô Hách.”

“Chào các anh.”

“Rất cảm ơn cô vì đã tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi. Rất xin lỗi vì phải nhắc lại chuyện cũ, gợi lại chuyện đau lòng của cô. Đối với chuyện ngoài ý muốn của chị cô, chúng tôi vô cùng đồng cảm. Vì để tránh chuyện ngoài ý muốn như vậy tiếp tục xảy ra, chúng tôi hi vọng có thể đăng một bài báo liên quan đến chuyện này, để mọi người lấy đó làm gương.”

“Có thể, các anh muốn hỏi chuyện gì?”

“Có thể mời cô kể lại tỉ mỉ những chuyện xảy ra trong ngày hôm đó được không?”

“Ngày hôm đó, chị ấy và tôi đi ăn cơm. Chị ấy mới mua xe, nhưng là một tay lái lụa, chạy trên đường rất vững tay lái. Có thể là do hôm đó quá nóng bức, chiếc xe mới còn có mùi khó chịu, sau khi chị ấy lái trong thời gian dài thì không thoải mái lắm.”

“Không thoải mái lắm sao?”

“Ừm, hẳn là đã xuất hiện ảo giác. Trước khi chị ấy đạp thắng xe thì đang nói chuyện với tôi, còn đang cười nữa, sau đó đột nhiên hét chói tai, nói một câu cái gì mà... đứa trẻ ư? Hay là cái gì đó khác... Tôi không nghe rõ, nhưng tôi nhìn ra là chị ấy thấy thứ gì đó đằng trước xe, nên mới đột nhiên đạp thắng phanh gấp. Sau đó, chúng tôi bị chiếc xe phía sau đụng trúng, tông vào chiếc xe đằng trước, tôi bị ngất đi, khi tỉnh lại thì nghe mẹ tôi nói, chị ấy mất rồi...”

“Chị cô đã nhìn thấy một đứa trẻ sao?”

“Chắc là chị ấy gặp ảo giác, tôi vốn chẳng nhìn thấy đứa trẻ nào. Hẳn là do chuyện chị ấy gặp phải ngày trước, nên mới có loại ảo giác này.”

“Chuyện gặp phải ngày trước là sao cơ?”

“Chính là trước đây trên con đường trước cửa đơn vị của chị ấy xảy ra một vụ tai nạn xe, một người đi bộ lao ra đường bị đụng chết. Người đó có bệnh điên. Lúc đó đồng nghiệp của chị ấy ở tại hiện trường, khi người đó lao ra đường còn đang kêu lớn các câu kiểu như ‘dừng xe’, ‘mau chạy đi’.”

“Nói vậy thì, có lẽ là anh ta đã nhìn thấy đứa trẻ ở trên đường sao?”

“Hở?”

“Con đường đó tên là gì?”

“Đường Thất Tinh. Câu nói hồi nãy của anh là có ý gì?”

“Chỉ là một loại suy đoán mà thôi.”

“Chị... Chị của tôi, chị ấy...”

“Sau khi chị cô biết vụ đụng xe đó thì có làm gì không?”

“Chị ấy đã đem hoa đi cúng... Chính là đặt nến và hoa tươi ở nơi tưởng niệm bên vệ đường...”

“Thế sao... Cám ơn cô.”

“Hả? Chờ đã, rốt cuộc các anh có ý gì? Chuyện mà chị tôi gặp phải giống như chuyện của người đó sao?”

“Đây chỉ là một loại phỏng đoán, cô đã từng nghe thấy chuyện ảo giác hàng loạt chưa?”

“...”

“Như cô nói, có thể là sau chuyện đó thì chị cô bắt đầu tưởng tượng, sau một khắc mất tập trung, đã nhìn thấy ảo ảnh của đứa trẻ ở trên đường. “

“Ồ, thì ra là như vậy.”

Ngày 04 tháng 5 năm 2008, điều tra ra bốn vụ tai nạn giao thông trên đường Thất Tinh, trong số những người chết không có hồn ma đứa trẻ.

Ngày 06 tháng 5 năm 2008, nhận được điện thoại của người ủy thác. Ghi âm cuộc gọi 200805061908.mp3.

“Xin chào, chị Lã.”

“À, chào anh. Tôi muốn hỏi một chút, sự việc đó có tiến triển gì không?”

“Có tiến triển nhất định, trước mắt chúng tôi có thể xác định, tai nạn xe không phải là chuyện xảy ra ngoài ý muốn hay là xảy ra một cách ngẫu nhiên.”

“Là do hiện tượng quái dị sao?”

“Đúng vậy. Người bị chết hẳn là đã nhìn thấy hồn ma của một đứa trẻ ở trên đường, nhưng không phân biệt được là người hay ma, lao bừa ra để cứu, nên đã dẫn đến tai nạn.”

“Đứa trẻ đó... là có chuyện gì vậy?”

“Hiện chúng tôi còn đang trong quá trình điều tra. Điều có thể xác định trước mắt là, nó không hề chết trên đoạn đường đó.”

“Ồ, tôi biết rồi. Làm phiền các anh.”

“Có tiến triển gì mới, chúng tôi sẽ chủ động liên lạc với chị.”

“À, được rồi.”

Ngày 24 tháng 5 năm 2008, điều tra ra được thêm 12 địa điểm xảy ra tai nạn tương tự trong thành phố Bình Nam, nơi đầu tiên xảy ra là đường Phụ Nghi, thời gian là vào ngày 30 tháng 10 năm 2001, người chết tên là Liễu Ninh.

Đính kèm: bản sao hồ sơ vụ án; một phần bản khai tai nạn.

Ngày 27 tháng 5 năm 2008, liên hệ được với quả phụ Đàm Á Kỳ, vợ của Liễu Ninh. File ghi âm 04920080527.wav.

“Xin chào, chị Đàm.”

“Chào các anh. Các anh chính là nhà báo chuyên mục tai nạn giao thông đó sao?”

“Đúng vậy. Rất không phải vì đã làm phiền chị rồi.”

“Không sao cả. Các anh muốn hỏi chuyện của Liễu Ninh đúng không?”

“Đúng vậy. Xin chị kể rõ chi tiết những chuyện xảy ra ngày hôm đó được không?”

“Các anh đã xem báo cáo điều tra bên phía công an chưa?”

“Chúng tôi đã xem qua hồ sơ, lúc đó chị đi cùng với anh Liễu, nhưng dường như là do kích động quá lớn, nên chị chưa làm bản tường trình.”

“Ừm, đúng là kích động cực lớn, ha ha.”

“Khi đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Các anh có tin là trên thế giới này có ma quỷ không?”

“Cái gì? Ý của chị là, cái chết của anh Liễu có liên quan đến ma quỷ?”

“Đúng, tôi đã nhìn thấy quỷ.”

“Chị có thể kể một chút về chuyện xảy ra khi đó không?”

“Các anh không cho rằng là tôi bị điên rồi ư?”

“Chúng tôi không cho là chị bị điên. Có thể là chị thực sự đã nhìn thấy quỷ.”

“...Ha, mặc kệ có phải các anh đang giả bộ với tôi hay không, tôi... rất cám ơn các anh vì đã nói như vậy...”

“Chị Đàm, bây giờ có thể nói cho chúng tôi biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì không?”

“Nếu mà muốn nói, thì không thể chỉ nói mỗi chuyện ngày hôm đó.”

“Không sao, chị có thể kể từ từ, bất cứ chuyện nào mà chị cảm thấy có liên quan đều được hết.”

“Sát vách nhà tôi là một gia đình ba thế hệ cùng chung sống. Người nhà đó cực kỳ đáng ghét, sống không có đạo đức, những chuyện như là vứt rác ngoài hành lang, quăng đồ lung tung, khạc nhổ lung tung, còn chất đồ bừa bãi lấp kín lối thoát hiểm, hơn nửa đêm mở ti vi to đến nỗi cả tầng đều nghe thấy, bọn chúng đều đã từng làm. Công ty nhà đất, ban quản lý, thậm chí công an đều từng tới nhắc nhở nhưng không có tác dụng gì! Bọn chúng kẻ già thì là lão bất tử, con trai con dâu thì lưu manh vô lại, đứa trẻ nhà đó cũng là một thằng quỷ con! Cả nhà đều là lũ phá hoại! Nếu như tôi biết trước thằng quỷ con đó sẽ làm ra chuyện như vậy, thì tôi đã sớm bóp chết nó rồi!”

“Chị Đàm, đứa trẻ mà chị vừa kể chính là con quỷ mà chị nhìn thấy sao?”

“Anh... Đúng, chính là con quỷ đó. Nó quả thực là thứ chả ra gì!”

“Chị Đàm, chuyện đã qua rồi, xin chị bình tĩnh một chút, kể cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để chúng tôi có thể vạch trần chân tướng với những người khác, rằng chồng chị không phải là người chết một cách vớ vẩn.”

“Anh ấy đương nhiên không phải là loại người đó. Anh ấy chết là do đi cứu người... Thằng quỷ con đó... Nhà tôi và nhà nó từng cãi nhau mấy lần. Có một lần nó cầm súng nước đuổi theo bắn tôi, tôi đã ra tay đánh nó, hai nhà chúng tôi liền triệt để kết oán. Bọn chúng là loại cặn bã không cần thể diện, cha mẹ tôi chịu không nổi, liền chuẩn bị chuyển nhà. Bọn chúng liền giống như là đánh thắng trận vậy, thằng quỷ con đó lại lấy súng nước bắn tôi, tôi muốn túm cổ nó, nhưng chỉ tóm được cái súng nước, nó thì chạy mất. Ngày hôm đó, nó bị chết.”