Edit: Dật cute nè :33

Beta: Naughtycat

[1] Cùng một khung: Ý chỉ hai người cùng hợp tác diễn với nhau trong một khung hình.

Cảnh Tuyên Đế bạo phát tức giận thì vài giây sau lập tức bình tĩnh xuống, hắn hiện lên một nụ cười lạnh, ý vị không rõ nói:"Người tới, bãi giá An Bình Điện."

Tiểu Lý Tử đột nhiên cả người run lên, cảm giác trên người tràn ngập khí lạnh, hắn nhìn thoáng qua Cảnh Tuyên Đế âm lãnh, chậc chậc, đôi mắt nhỏ hung ác nham hiểm kia thật là sát khí mười phần.

Nhìn dáng vẻ đó của Cảnh Tuyên Đế trước tiên hắn thấy bi ai thay cho Mộc Tiểu Nghi, dù sao chọc quỷ hẹp hòi Hoàng Thượng như vậy, thật là tám đời vận xui đổ máu.

Mộc Vũ mấy ngày nay ở An Bình Điện thực rảnh rỗi, mỗi khi rảnh đều rất nhanh biến thành một bãi bùn lầy, nhưng mà mỗi khi đến lúc màn đêm buông xuống, nàng liền sẽ bò lên trên tháp bắt đầu khâu đai lưng.

Khâu một cái liền khâu năm ngày, Mộc Vũ thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài, đồ không có trứng, nàng quyết định, nếu hôm nay Cảnh Tuyên Đế còn không qua đây như vậy ngày mai nàng liền tự mình đi tìm hắn!

Tiểu yêu tinh Mộc Vũ này đầu tiên là làm Cảnh Tuyên Đế sáng tỏ tâm ý , biết là chính mình đổ bình dấm chua, sau đó lại cáo bệnh không ra, rõ ràng là nói cho chính hắn là nàng đang giận dỗi.

Bởi vì Mộc Vũ chắc chắn là nam nhân đều giống nhau là tiện nhân tiêu chuẩn, nếu nàng hào phóng một chút dấm đều không ăn, như vậy Cảnh Tuyên Đế khẳng định cũng sẽ không đối xử đặc biệt với nàng.

Nam nhân mà, ngươi như gần như xa không quan tâm hắn, hắn còn càng thêm cồn cào ruột gan nhớ ngươi, đương nhiên, một chiêu này cũng là có điều kiện, đó chính là ngươi phải có điểm gì đó làm nam nhân nhớ thương.

Mộc Vũ cũng không hy vọng xa vời chỉ mấy ngày Hoàng Thượng đại nhân liền yêu chính mình, nhưng là, ba ngày kia nàng chính là cố gắng hết sức ở trên giường lựa ý hùa theo hắn, việc này còn không dưỡng Hoàng Thượng thành kén ăn à?

Mộc Vũ suy nghĩ có chút xuất thần, sau khi hoàn hồn thì thở dài một hơi, ai, xem ra người yếu thế vẫn là nàng rồi, ngày mai nàng nên đi dỗ Hoàng Thượng đại nhân như thế nào đây? 

Thật rối rắm nha!

"Chủ nhân chủ nhân, nhân vật mục tiêu xuất hiện, ngươi phải biểu hiện thật tốt nha."

Lần đầu tiên âm thanh của Manh Manh vang lên làm Mộc Vũ cảm thấy vui mừng, nàng nở một nụ cười, cúi đầu chăm chú thêu hoa văn trên đai lưng.

Cảnh Tuyên Đế vừa tiến đến liền nhìn thấy Mộc Vũ cười dịu dàng khâu đai lưng trong tay, đai lưng kia màu sắc là màu vàng sáng, vừa nhìn đã biết là làm cho ai, hờn dỗi trong lòng lập tức liền tiêu tán.

Mộc Vũ biết Cảnh Tuyên Đế đang nhìn mình, sắc mặt nàng không đổi, cắn răng dùng đầu kim nhọn đâm vào ngón tay của mình, sau đó đau "Tê" một tiếng.

Loại kịch bản chỉ cần xuất hiện kim liền đâm tay này đến nàng cũng không thể bỏ bớt đi đâu, tuy rằng, thật là có hơi đau.

Cảnh Tuyên Đế bước một bước dài liền đi tới bên cạnh Mộc Vũ, gắt gao cau mày nhìn màu đỏ của máu trên đầu ngón tay nàng.

Mộc Vũ sửa sang lại vẻ mặt, kinh ngạc nói: "Hoàng Thượng, sao đột nhiên ngài lại đến đây?"

Nói chưa dứt lời, vừa nói lửa nóng của Cảnh Tuyên Đế lại có chút kiềm chế không được, hắn lạnh lùng phất một cái ống tay áo: "Trẫm muốn đến thì đến, Mộc Tiểu Nghi còn có thể quản trẫm?"

"Thiếp thân không dám." Mộc Vũ cúi đầu bĩu môi, chớp chớp đôi mắt, nàng muốn chuẩn bị phóng một cái đại chiêu, tuyệt đối là đại chiêu.

Nhìn dáng vẻ sụp mi thuận mắt của Mộc Vũ, tâm tình Cảnh Tuyên Đế trong nháy mắt lập tức tốt hơn nhiều, nhưng mà hắn vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh như cũ, giọng điệu trào phúng nói: "Mộc Tiểu Nghi nên thật sự cùng trẫm nói, làm sao dám nói bệnh thì lập tức bị bệnh nhiều ngày như vậy hả. Chẳng lẽ là còn muốn trẫm tự mình đi mời thái y đến mới có thể trị được cho ngươi?"

Mộc Vũ không tiếng động lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói, sau khi im lặng thật lâu, Cảnh Tuyên Đế cảm giác được không thích hợp, vươn ngón trỏ nâng cằm Mộc Vũ lên buộc nàng nhìn thẳng vào mình.