Edit: Thiên Diệp
Beta: Naughtycat
Vào lúc Cảnh Tuyên Đế chuẩn bị đi lên sân khấu tỏa sáng, ngự liễn lại một lần đi qua cung Mộc Vũ, ánh mắt của Cảnh Tuyên Đế vô cùng không cẩn thận quét qua điện An Bình, bây giờ đêm đã khuya, vậy mà điện An Bình lại có thể người đến người đi, một chút cũng không an bình.
Cảnh Tuyên Đế hơi rũ đôi mắt, hử, cái này thật sự rất không bình thường rồi.
Lúc ngự liễn chuẩn bị đi qua, bàn tay Cảnh Tuyên Đế vung lên, phân phó xuống dưới, nói với Tiểu Lý Tử ở bên người: "Đi chỗ Mộc Tiểu Nghi kia xem sao lại náo nhiệt vậy."
Tiểu Lý Tử lại đuổi một cái tiểu thái giám khác đi tra xét, rất nhanh liền truyền đến tin tức chính xác, Tiểu Lý Tử vung phất trần, thật cẩn thận đi tới bên người Cảnh Tuyên Đế: "Hoàng thượng, nghe nói thân thể Mộc Tiểu Nghi không được khỏe."
"Thân mình không khoẻ? " Cảnh Tuyên Đế nhíu mày, rốt cục cũng không biết trong lòng đang nghĩ tới gì, thật lâu sau hắn lại nở nụ cười lạnh, nhàn nhạt nói: "Nếu đã như thế, trẫm đi xem nàng sao vậy."
Lúc này đây, Hoàng Thượng lại tuỳ hứng không cho cung nhân thông báo, chỉ cho Tiểu Lý Tử đi cùng mình vào trong điện, Tiểu Lý Tử cảm thấy loại nghe góc tường này thật sự không tốt, nhưng bởi vì người bên cạnh hắn là Cảnh Tuyên Đế nên loại chuyện này lại có vẻ rất vinh quang đó!
Cảnh Tuyên Đế và Tiểu Lý Tử quang minh chính đại đứng ở cửa nghe lén, tiểu tinh linh Manh Manh lập tức báo cho Mộc Vũ đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch chén dược đắng kia, Mộc Vũ bĩu môi, lập tức mở ra hình thức ảnh hậu.
"Không muốn uống thuốc." Mộc Vũ đẩy xa chén thuốc ở trước mặt mình về phía Thơ Tình, nàng mềm nhũn ghé vào mặt bàn làm ra dáng vẻ đáng thương nói: "Nhanh đưa đi đi, ngửi thấy là khó chịu."
Họa Ý đối với loại hành vi không uống thuốc này của Mộc Vũ vô cùng không đồng ý, nàng đi nhanh đến bên người Mộc Vũ, tận tình khuyên bảo lại nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Nương nương, ngài đừng tùy hứng nữa, ngoan ngoãn uống thuốc mới có thể tốt lên nha."
A, loại giọng điệu dỗ con nít mẫu giáo này là sao chứ, nghe mà thấy chính mình diễn xuất tốt quá đi!
"Ô ô ô ô. " Mộc Vũ hữu khí vô lực giả vờ khóc lên, không chịu khuất phục dưới dâm uy của Thơ Tình Họa Ý: "Nhưng mà không muốn uống đâu, quá đắng." Ha ha ha, thật ra nàng chả sợ đắng tí gì!
Thơ Tình cùng Hoạ Ý nhìn nhau, cả hai đều lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, haizzz, nương nương thật sự làm cho người khác lo lắng mà!
Không có cách nào nên Hoa tỷ muội đành phải nhìn về phía Minh Hảo cầu xin giúp đỡ, Minh Hảo nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình sẽ cố gắng thử một lần.
"Nương nương..."
"Minh Hảo, như vậy đi, ngươi đi lấy cho ta điểm tâm ngọt tới đây, ta sẽ lập tức uống thuốc, ta không thích ăn mứt hoa quả."
Đôi mắt Mộc Vũ lấp lánh, giống như tiểu hài tử giở trò vô lại, liền bắt nạt ba người không thể làm gì được với nàng, Cảnh Tuyên Đế nhịn không được nhếch mép lên, tiểu nha đầu này, tính tình thật là đáng yêu!
Xem ra lúc trước bản thân hoài nghi nàng ấy giả bộ bệnh thật đúng là bụng dạ hẹp hòi, tiểu nha đầu này, làm sao có nhiều tâm tư như vậy được chứ!
Đối với yêu cầu này của Mộc Vũ, Minh Hảo nghĩ cũng chưa nghĩ đã muốn từ chối luôn, nàng vô cùng nghiêm túc nói với Mộc Vũ: "Không được nương nương, thái y nói hiện tại nương nương không được ăn mấy đồ linh tinh đâu."
"Hứ." Mộc Vũ chu miệng mềm mại nói: "Bổn cung không vui."
Thật sự là quá đáng yêu, đáng yêu chết mất thôi, không tin rằng cái tên bại hoại thích làm màu Cảnh Tuyên Đế kia sẽ không động tâm!
"Nương nương, dạ dày người rất yếu ớt, ngàn vạn lần không nên thương tổn nó nha."
Mộc Vũ nhấp nhấp môi, hừ, ở hiện đại ba ba ngươi ăn lẩu xong còn ăn kem, ăn kem xong còn ăn thanh cay[1], cũng không thấy dạ dày yếu đi tí gì đâu!
[1] Thanh cay: Là loại đồ ăn cay của Trung Quốc, giống như mấy cái mực tẩm cay.
Câu nói đắc ý dào dạt này dĩ nhiên là Mộc Vũ không dám nói, bởi vì lần "Đau dạ dày" này là tự tay nàng sắp đặt, nhưng nàng cũng không tính dùng cái này đi đoạt Hoàng thượng ở chỗ Bạch Thanh Thanh, mà là muốn cho ngày hôm sau lúc Hoàng thượng biết có thể thêm nhiều thương tiếc hơn với nàng thôi!
Tâm Đế vương khó dò mà, hiện tại dù thế nào nàng cũng phải vì mình mà trù tính một chút chứ.