Kỳ nghỉ lễ kết thúc, toàn bộ học sinh trở lại Hogwarts, làm tôi nhớ nhung cái vẻ tĩnh lặng của ngôi trường, tuy nhiên dư âm của mùa đông vẫn còn đọng lại, có thể thấy từng đống tuyết trắng xóa vẫn chưa tan hết.
Trận tiếp theo là của nhà Gryffindor và Huffplepuff, do giáo sư Snape làm trọng tài. Mấy con rắn nhỏ vô cùng hào hứng, muốn biết dáng vẻ của ông khi cưỡi chổi bay vù vù trên không trung. Đám lửng con lại càng vui sướng hơn, giáo sư Snape có tư thù với nhà Gryffindor, vì vậy có thể coi đây là một lợi thế lớn.
Cũng trong thời gian này, tôi phát hiện ra một điều mới : giáo sư mới có 31 cái xuân xanh- và tôi chính thức thành một người cuồng tín giáo sư.
Khí chất của giáo sư Snape vô cùng đặc biệt, làm ông trông già hơn tuổi thật, từng lời nói từng chuyển động đều thu hút ánh nhìn của tôi, sự hiện diện của giáo sư không ai không thể để ý đến, có thể cho đây là một sự tỏa sáng tự nhiên. Đứa nhóc nhà Slytherin nào cũng cảm thấy vậy, đối với vị giáo sư này luôn giữ thái độ sùng kính không cần lý do, nghiễm nhiên tạo ra được một binh đoàn riêng của giáo sư, một mực ủng hộ mọi quyết định của vị xà vương.
Tôi lén lút xuất hiện ở sân Quidditch, mặc dù Slytherin không lâm trận lần này, nhưng vẫn thấy vài con rắn lấp ló trên khán đài- có thể thấy sự hâm mộ của chúng đối với giáo sư lớn tới nhường nào.
Giáo sư Snape bay chậm rì rì trên không trung, rèm tóc nhờn bóng rẽ qua hai bên, làm nổi bật cái mũi ưng của thầy. Vạt áo đen che đi cái chổi, làm tôi cảm tưởng như giáo sư đang bay như những siêu anh hùng trong thế giới muggle.
Đội Hufflepuff và Cedric mặc dù chơi rất tốt, nhưng Potter lại tinh mắt nhìn thấy được trái Snitch, vừa vặn lúc giáo sư Snape vừa xoay cán chổi liền phi qua, suýt nữa va chạm với nhau, cuối cùng vẫn bắt được trái bóng vàng kết thúc trận đấu.
Sự thiên vị không có dịp phát huy, vì vậy mà giáo sư có phần bực mình âm u, như Moses đi qua Biển Đỏ, học sinh đều sợ hãi mà nép qua một bên.
------
Sau đó là lễ Valentine, tôi không thích cái ngày lễ tình yêu , bởi tôi luôn chắc mẩm toàn bộ cẩu lương và hường phấn sẽ tụ tập vào ngày này- vẫn là Halloween tốt hơn. Ngày mười bốn đến nhanh hơn dự kiến, những con cú thuần thục thả những bó hoa hồng trắng, hồng đỏ vào tay của các nữ sinh, còn cả những hộp chocolate hình trái tim sến súa dành cho các nam sinh. Nhìn vào đống chocolate trước mặt Cedric, tôi thầm thở dài cho anh ấy. Có lẽ trong đó sẽ có tình dược ?
Một trong những điều khiến người ta thiếu thiện cảm với tôi là EQ thảm hại như bịch cứt rồng. Không biết tặng quà gì cho hợp, đối đáp ngu như bò, xử sự cứng nhắc và logic quá mức. Tôi nghĩ mình được phân loại vào nhà Slytherin không phải vì Elise Prince thuộc nhà Rắn mà là vì tôi không có sự mềm dẻo trong giao tiếp, thiếu sự dũng cảm và cũng không thuộc kiểu mọt sách, giống như mấy nhà này không hợp thì ném tạm vào nhà kia.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc sau đã đến lễ Valentine Trắng, rồi lễ Phục Sinh, tôi vô cùng muốn tận hưởng chuỗi thời gian thảnh thơi này. Trớ trêu thay, kỳ thi đang đuổi sát đít mấy đứa trẻ, chương trình học ở thế giới phù thủy nặng gấp mấy lần chương trình học ở thế giới muggle với tổng cộng 15 môn học , dù có lười đến mấy cũng phải vác mông đi ôn bài. Thử tưởng tượng xem tương lai của mình sẽ chênh vênh đến bao nhiêu nếu không thi đậu, tôi liền rùng mình một phát.
Nghĩ tới khoảng thời gian tự hành hạ bản thân bằng cách không ngủ suốt ba ngày ba đêm chỉ toàn đọc sách sau khi ông bà tôi mất tích, tôi nghĩ rằng mình có thể vượt qua kỳ thi này Giáo trình ở phương Tây không như ở phương Đông, chú trọng lý thuyết hơn thực hành, nhất là pháp thuật, bởi sự khác biệt giữa hai kỹ năng đó là vô cùng lớn. Tôi không cần đạt kết quả cao và cho rằng bản thân đã thuộc những kiến thức ngay trong lúc tiếp thu nó, vì vậy mà có phần thong dong so với các học sinh khác.
Tuy nhiên, mọi thời gian rảnh rỗi sau khi ôn bài đều bị cắt xén gọn ghẽ bởi núi bài tập tưởng chừng như cao bằng đỉnh Everest mà các giáo sư giao cho. Tôi vô cùng chán nản, miễn cưỡng làm bài.
*
* *
Từ lúc tôi đặt chân tới đây, đã được khoảng bảy tháng, có khi đã ngót tám tháng. Và đây có lẽ là lần đâu tiên tôi thấy Malfoy bị phạt.
Chuyện là, Malfoy phát hiện Hargrid cùng tổ Chúa Cứu Thế lén nuôi một con Hắc Long Na Uy. Cứ theo tính của cậu ta, thì thể nào Malfoy cũng dùng nó để hãm hại Potter.
"Đồ thấp kém, lão ta dám nuôi rồng trong trường !" Malfoy tự đắc nói.
Tôi ngồi ở gần cửa sổ lớn, cũng nghe được tiếng nói của cậu ta
"Cậu chắc chứ, Malfoy ?" Zabini lười biếng dựa vào ghế bành đen, làn da bánh mật như tỏa sáng dưới ánh lửa đỏ vàng.
"Tuyệt- đối- không- lầm" Malfoy nhấn mạnh từng chữ, dưới sự ảnh hưởng của phép tương phản, tôi có thể nhìn rõ gò má cậu ta đang ửng hồng lên. "Tao chờ cái ngày mà lũ Potter phải cuốn gói rời khỏi Hogwarts"
Kể từ đó, Malfoy bắt đầu cuộc sống bay lắc- à nhầm, đi phượt ban đêm.
Slytherin cùng Huffplepuff đều có phòng sinh hoạt chung năm trên hoặc dưới mặt đất, tuy nhiên duy chỉ có ký túc xá Slytherin là có một đường hầm bí mật thông ra ngoài. Malfoy thuộc gia đình Slytherin kiểu mẫu, cha mẹ cậu ta lại từng phục tùng Voldemort, một kẻ mang huyết thống Slytherin, hiển nhiên là hoàn toàn biết về các mật đạo này.
Tuy nhiên, cuộc sống đó duy trì được không lâu.
Đêm đó, giáo sư Snape hung hăng kéo Malfoy trở lại phòng sinh hoạt chung, tiếng nói đầy tức giận đánh thức nhiều học sinh còn đang gà gà ngủ. Đám trẻ mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra ngoài nghe ngóng tình hình, duy chỉ có tôi ngó qua hành lang.
"Slytherin vì sự ngu xuẩn của trò mà mất ba mươi điểm, Malfoy" Giáo sư cười nhạt dưới ánh lửa đã gần tắt ngấm "Lỗ mãng như một Gryffindor. Trò nên tìm cách kiếm lại số điểm đó"
Malfoy xanh mặt nhìn tấm thân đen kịt trước mắt.
"Thứ sáu tuần này bắt đầu đến nhận cấm túc ở phòng giám thị, mười một giờ đêm. Tuyệt đối không đi muộn dù chỉ một giây"
Tiếng thở nhẹ nhõm phát ra từ cổ họng Malfoy. Huynh trưởng Yaxley dùng đôi mắt xanh lá của mình nhìn Malfoy, tay trái đặt lên vai Malfoy, rồi lại hạ xuống.
Đám trẻ tan rã dần.
Tính tôi là đã bị đánh thức rồi, đồng nghĩa với việc không tài nào ngủ lại một lần nào nữa. Nán lại một chút, tôi nhìn thấy Malfoy run sợ mở cửa bước vào phòng huynh trưởng. Hai mươi điểm bị khấu trừ của Malfoy chẳng ăn nhằm gì so với một trăm năm mươi điểm của nhóm Potter. Vì vậy mà Malfoy sáng dậy với đôi mắt thâm quầng mệt mỏi cũng nhanh chóng lật lại thành vẻ mặt hưng phấn.
Đại khái là giáo sư McGonnagal, hung thủ của một trăm năm mươi điểm bị khấu trừ đó đã gây án vì một suy luận "Potter hãm hại Malfoy" thay vì "Malfoy đã hãm hại Potter" như đám rắn con biết.
Tuy nhiên chúng sẽ không nói gì đâu, vì Slytherin vốn có hiềm khích với Gryffindor từ cả ngàn năm trước, đối với sực việc này đương nhiên rất phấn khích. Sau sự việc lần đó, Potter nghiễm nhiên thành mục tiêu chỉ trích của toàn trường. Tôi cũng thông cảm với cậu ta, bởi cảm giác bị cô lập tôi đã trải qua vô cùng nhiều.
Sáng thứ bảy ngay sau lần cấm túc đầu tiên , tôi ngơ ngác nhìn Malfoy cuộn tròn trong tấm chăn ngồi trước lò sưởi, mái tóc không quy củ cùng đôi mắt đờ đẫn làm tôi cảm thấy dường như cậu ta đã gặp thứ gì đó vô cùng kinh khủng. Nghe nguồn tin rò rỉ từ Zabini, Malfoy đã chứng kiến một con bạch kỳ mã bị giết chết trong rừng Cấm.
Tôi có nghe qua rằng giết chết bạch kỳ mã là một tội ác của giới pháp thuật, nếu để lộ ra thì cũng không đến mức bị xách vào Azkaban, nhưng sau này rồi sẽ bị người đời chỉ trích như một sự tra tấn tinh thần. Hung thủ hẳn là người quá ác độc, đến mức sẵn sàng bỏ qua mọi loại sỉ nhục để giết loài sinh vật thuần khiết đó. Nhưng cái chính, là ai đang cần số máu đó ?
Máu kỳ lân có tác dụng kéo dài sự sống. Trong trường thì không có ai sắp chết, và phòng thủ của Hogwarts cũng rất mạnh. Chuyện này đáng để lưu tâm
Rồi thì kỳ thi cũng đến vô cùng nhanh. Thi cử vô tình tạo nên áp lực khiến cho học sinh phải làm hết mình, vì vậy cũng khó để mà tôi có thể thong thả làm việc với những vạc thuốc Lú, bởi vì nước sông Mê Âm Phủ và rễ cây Nữ Lang đã khiến tôi ám ảnh sau món Chân Dược thảm hại hồi trước giáng sinh
Ngay lúc hồi chuông báo kết thúc bài thi cuối cùng vang lên, tôi nhanh nhảu nộp bài rồi phóng đi chơi
oOo
Special crack (OOC CỰC MẠNH):
Tôi lượm lấy hai cây búa liềm, đặt chéo nhau lên không trung, vận động chút ma lực.
Bàn chân tôi dần rời khỏi mặt đất.
Một vầng hào quang sáng chói phát ra, tổ Chúa Cứu Thế nhìn tôi đang lơ lửng trên không, tay che lại mắt vì ánh sáng.
"VÌ TỔ QUỐC XÃ HỘI CHỦ NGHĨA, VÌ LÝ TƯỞNG CỦA BÁC HỒ VĨ ĐẠI!" Từ vầng sáng phát ra tiếng nói quả quyết.
"SẴN SÀNG !" Tôi hét lớn theo.