Editor: YuuHôm nay về nhà khá muộn, Lâm Tiểu Nhu vào trong nhà liền phát hiện trong nhà có bật đèn sáng.

Cô ấy vừa thay dép vừa gọi Đào Tử Khiêm: “Đào Tử Khiêm, anh về rồi à?”
“Hẳn là anh nên nói những lời này mới phải nhỉ?”
Giọng nói của Đào Tử Khiêm từ phòng khách vang lên, nghe có vẻ nặng nề, còn có chút khó chịu.
Lâm Tiểu Nhu thay dép xong đi vào trong, cô ấy liếc mắt nhìn thấy trên bàn trà xếp một đống các loại thuốc bổ khác nhau, lập tức đoán ra cái gì đó, hỏi: “Hôm nay mẹ anh lại tới đây à?”
Đào Tử Khiêm vốn đang ngồi trên sofa xem tin tức tài chính.

Anh ta học chuyên ngành kinh tế, hiện tại đang làm việc trong ngành sản xuất, thường ngày cũng khá bận rộn lại phải thường xuyên tăng ca, nếu không phải tăng ca thì lúc trở về cũng đã khuya.
Lúc này anh ta đặt cái máy tính bảng trên tay xuống, giọng nói có chút trách móc Lâm Tiểu Nhu: “Buổi chiều mẹ anh tới, anh gọi điện thoại cho em mãi mà không được.”
“Điện thoại em vẫn luôn để tắt tiếng nên không biết có người gọi tới.

Buổi chiều em đi tìm Hoan Du, vẫn luôn ở cùng một chỗ với cô ấy nên cũng không xem điện thoại.”
“Vừa nãy cô ấy đưa em về?”
“Không, là Khương Việt.

Mà anh có biết không, buổi tối Hoan Du uống say, một ly đã gục rồi, quá mất mặt.”
Lâm Tiểu Nhu cười rộ lên, cô ấy đi đến ngồi xuống bên cạnh Đào Tử Khiêm định kể cho anh ta chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nhưng Đào Tử Khiêm lại ngồi dịch sang bên cạnh.
Đào Tử Khiêm nói: “Sao em cứ suốt ngày đi với bọn họ thế, hôm nay còn chơi đến muộn như vậy mới trở về? Mỗi lần nghe em nói đi ra ngoài đều là đi cùng với Khương Việt.”
“Hôm nay em chỉ về muộn một chút thôi mà, không được sao?” Lâm Tiểu Nhu cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả: “Em đâu biết hôm nay anh về sớm như vậy.

Hơn nữa, ngày nào anh cũng bận rộn với công việc, em không ra ngoài cùng với bọn họ, chẳng lẽ mỗi ngày phải ở nhà như hòn vọng phu à?”
“Vậy em có biết mẹ đã chờ em cả buổi chiều không?”
“Mẹ chờ em cả một chiều không phải lại muốn khuyên em sinh con rồi nhìn chằm chằm em uống mấy cái thuốc Trung linh tinh này hay sao.”
“Lâm Tiểu Nhu, mẹ anh cũng chỉ là muốn tốt cho em.”

Lâm Tiểu Nhu cười khẩy: “Là vì muốn tốt cho nhà anh mới đúng, sợ rằng em làm tuyệt tử giống nòi nhà anh.”
“Lâm Tiểu Nhu, em ăn nói cẩn thận một chút.” Đào Tử Khiêm tức giận ném cái máy tính bảng xuống ghế rồi đứng dậy, gần như muốn chỉ vào mặt Lâm Tiểu Nhu để nói chuyện.
Lâm Tiểu Nhu cũng không cam lòng chịu yếu thế mà đứng lên, nhìn thẳng vào Đào Tử Khiêm, hỏi anh ta: “Anh mỗi ngày đều bận công việc đến nửa đêm mới về, sáng sớm lại rời khỏi nhà, em có thể hiểu cho anh.

Nhưng anh cũng đừng có dùng chút ít thời gian rảnh của mình để chỉ trích em làm cái gì không đúng được không?”
“Vậy em cảm thấy em làm cái gì cũng đều đúng sao? Buổi tối mẹ nói với anh lần trước bà dậy sớm nấu mì với nước cốt xương heo cho em, một miếng em cũng không ăn còn đổ đi nữa.

Em không cảm thấy mình làm như vậy là quá đáng sao?”
“Đào Tử Khiêm, anh bây giờ là muốn cãi nhau với em đúng không?!”
Đôi mắt của Lâm Tiểu Nhu bắt đầu đỏ lên, Đào Tử Khiêm lại lảng tránh sang chuyện khác: “Mẹ anh là mẹ anh, không khó để em tôn trọng bà ấy một chút.”
“Em tôn trọng bà ấy, nhưng bà ấy có tôn trọng em không?” Lâm Tiểu Nhu rất thất vọng, mấy năm nay cô ấy và Đào Tử Khiêm cũng chỉ vì mẹ của anh ta mà cãi nhau không biết bao nhiêu lần.

Lần nào cũng như lần nào, đều là Đào Tử Khiêm trách mắng cô ấy vì không làm tròn bổn phận.
Anh ta trước nay đều không đứng ở góc độ của cô ấy mà suy nghĩ một chút.
Đào Tử Khiêm cảm thấy cãi nhau như vậy thật chẳng vui vẻ chút nào, không để lại một câu liền trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Trước khi kết hôn, Lâm Tiểu Nhu thật sự không hiểu vì sao người ta vẫn gọi hôn nhân là “nấm mồ của hạnh phúc”, giờ đây thì cô ấy thật sự hiểu rõ rồi.
Hôn nhân chính là một tòa thành vây chặt cô ấy ở bên trong.

Mặc kệ cô ấy giãy giụa như thế nào cũng không bao giờ cho cô ấy cơ hội để hít thở.

Cô ấy và Đào Tử Khiên cũng đã yêu nhau được bảy, tám năm, từ trung học đến đại học, từ bộ đồng phục đi học cho đến áo cưới.

Chỉ là bây giờ, cô ấy đã không còn nhớ rõ bộ dạng anh ta đã yêu cô ấy như thế nào nữa.
Lúc này Lâm Tiểu Nhu cũng hoàn toàn không nhớ được chút nào, lần cuối bọn họ ăn cơm cùng nhau là bao giờ, lần cuối anh ta nắm tay cô ấy là từ bao giờ.
Thì ra tình yêu dù đẹp đến thế nào cũng sẽ bị phai tàn bởi hiện thực phũ phàng.

Sáng sớm mùa thu trời vô cùng mát mẻ.
Khương Hoan Du nằm ngủ ở trên giường, chăn không che kín người nên vừa lơ đãng một cái liền bị gió lạnh làm cho tỉnh ngủ.

Cô khó khăn mở mắt ra, với tay tìm được cái chăn bị mình đá sang một bên, sau đó kéo nó lên che lại người mình.
Trên người lập tức cảm nhận được sự ấm áp, nhưng cổ họng lại vô cùng khô khốc, đầu cũng thấy choáng váng.

Khương Hoan Du nằm trên giường vật lộn với cơn khát một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ngồi dậy đi tìm nước.
Khương Hoan Du rời khỏi giường, dùng cổ tay gõ nhẹ vào đầu mình rồi đi đến phòng bếp lấy trong tủ lạnh ra chai nước khoáng.
Cơn lạnh băng đi qua không chỉ làm dịu cơn khát mà còn khiến Khương Hoan Du nổi da gà, cũng đã tỉnh táo hơn vài phần.

Cô một hơi uống cạn chai nước, cảm thấy trong nhà có chút kỳ lạ.
Trong không khí thoang thoảng mùi nước xả vải, đặc biệt rất thơm.
Khương Hoan Du theo hương thơm đi tới ban công, cô phát hiện ra thảm cửa nhà mình cùng với khăn trải giường đều đang được phơi ở ban công.

Cửa sổ ban công mở ra một nửa, gió lạnh buổi sáng sớm nhẹ nhàng thổi vào đem theo mùi nước xả vải lan tỏa trong không gian.
Khương Hoan Du cảm thấy có chút tê dại.
Là ai đã đem những thứ này đi giặt sạch?
Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối qua.

Cô chỉ nhớ rằng mình đã đi cùng bọn Khương Việt tới KTV, sau đó cô uống một ly rượu được pha chế đặc biệt có mùi đào, sau đó đi tới nhà vệ sinh, sau đó…Không còn ký ức nào nữa.
Khương Hoan Du suy nghĩ mất một lúc lâu, thật sự không nhớ ra được cái gì nữa cả, sự việc phát sinh sau đó một chút cũng không để lại ký ức gì.
Xem chừng… Cũng chỉ là việc vặt.
Chuông cửa vang lên vào sáng sớm, Khương Hoan Du ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua và đi đến mở cửa

“Chị, chị tỉnh rồi à?” Khương Việt mang cháo tới, vừa vào đã lập tức hỏi Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du để cậu ta tiến vào, sau đó đi đến bàn ăn kéo ghế ra ngồi xuống.

Cô ngồi trên ghế hỏi: “Tối qua em đưa chị về à?”
“Không phải em, là Dư Thâm Lam.”
“Dư Thâm Lam?”
Trong lòng Khương Hoan Du vô cùng kinh ngạc, còn có chút khó tin.
Khương Việt mở cốc cháo hải sản mà cậu ta đã nấu sáng nay đặt trên bàn ăn, hơi nóng ngay lập tức phả ra.

Cậu ta nhìn Khương Hoan Du dường như không nhớ chút gì, liền hỏi: “Chị không nhớ chút gì sao?”
“Nếu chị nhớ thì còn hỏi em làm gì?”
“Được rồi.

Tối hôm qua Dư Thâm Lam ôm chị từ nhà vệ sinh KTV trở về, sau đó trực tiếp đưa chị về nhà.

Chị cũng thật là, một ly rượu như thế làm sao có thể uống một ngụm hết sạch chứ…”
“… Vậy thảm cùng khăn trải giường ở ban công… Là em giặt?”
“Chị còn không biết xấu hổ mà nói thế à.

Chị phun đầy ra đấy, tất cả đều là Dư Thâm Lam dọn dẹp đó.

Tối hôm qua em trở về xem chị như thế nào, kết quả nhìn thấy Dư Thâm Lam đem hơn nửa đồ dùng trong nhà chị đi dọn rửa.”
Khương Hoan Du che mặt lại.
Khương Việt miêu tả thật sinh động, cô thật sự không còn cái lỗ nào để chui xuống mà.
Bận rộn cả một đêm qua, sáng sớm nay Dư Thâm Lam mới trở về nhà mình.

Mới ngủ được mấy giờ lại phải đến phòng khám nha khoa sớm.
Giang Thiên Chỉ đã tới phòng khám từ sớm, vừa thấy Dư Thâm Lam tới lập tức tiến đến hỏi.
“Tối qua ngủ không ngon sao? Chị của Khương Việt không sao chứ?”

“Vẫn ổn, không có chuyện gì xảy ra.”
Dư Thâm Lam trả lời xong liền đi đến phòng thay đồ để thay quần áo, nhưng Giang Thiên Chỉ vẫn bám theo.
Giang Thiên Chỉ khịt mũi, dường như có chút tủi thân, vô cùng đáng thương nói với Dư Thâm Lam: “Tối hôm qua sau khi cậu trở về tớ đã nhắn rất nhiều tin nhắn, vậy mà cậu đều không trả lời lại bất cứ tin nhắn nào.

Cậu cũng không biết người ta đã đợi cậu bao lâu…”
Bước chân của Dư Thâm Lam tạm dừng lại, cậu quay đầu nhìn Giang Thiên Chỉ, có chút nghi hoặc hỏi: “Vì sao cậu phải chờ tôi?”
“…” Giang Thiên Chỉ nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.
Nói xong, Dư Thâm Lam đi vào trong phòng thay đồ, cũng nhân tiện đóng cửa lại luôn.
Cái chuyện nhỏ nhặt như thế này, Khương Hoan Du không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
Cô ở nhà cả buổi sáng nhưng đầu óc vẫn không thể minh mẫn hơn.

Cô cảm thấy đặc biệt bối rối, trong người cũng không thấy thoải mái chút nào.
Buổi chiều lãnh đạo trên trụ sở tới kiểm tra, Khương Hoan Du dù không thoải mái cũng không thể xin nghỉ được.

Cô tới cửa hàng nghênh đón lãnh đạo như nghênh đón Phật tới nhà.
Vào ba giờ chiều, Khương Hoan Du cùng mấy vị “Lão Phật” tới kiểm tra cửa hàng, quan sát nhân viên đối đãi với khách hàng như nào, cuối cùng tới nhà kho để kiểm tra hàng còn tồn kho.
Hôm nay Khương Hoan Du đi đôi giày cao gót 5 phân, ngày thường không cảm thấy gì, nhưng có vẻ do hôm qua uống rượu nên bây giờ mới đứng một lúc cô đã cảm thấy có chút bất ổn.
Cháo hải sản ăn lúc sáng cũng rục rịch trong bụng, dường như chỉ cần cô cúi đầu xuống là có thể phun ra ngay lập tức.
Chu Tân Tân đi theo bên cạnh Khương Hoan Du phát hiện ra gương mặt của cô có hơi trắng bệch, trán cũng bắt đầu toát ra từng tầng mồ hôi.

Cô ấy quan tâm hỏi: “Cửa hàng trưởng, chị không sao chứ? Có phải trong người thấy không được thoải mái đúng không?”
Khương Hoan Du lặng lẽ làm động tác im lặng với cô ấy, không nói, nhưng một đôi tai thính vô cùng đã nghe thấy, quay đầu hỏi: “Cửa hàng trưởng Khương cảm thấy không được khỏe sao?”
“Không, không có gì.” Khương Hoan Du cố nở nụ cười, dùng tay xoa xoa bụng mình.
“Không thoải mái thì cứ nói ra, đừng tỏ ra mạnh mẽ như vậy, nhân viên công ty chúng ta cũng không phải là chiến sĩ thi đua vì phần thưởng.

Nếu cô xảy ra vấn đề gì thì công ty sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Lãnh đạo vừa nói xong, một người nổi giận đùng đùng đi vào trong kho hàng.
Mọi người quay lại nhìn liền nhận ra đó là quản lý của cửa hàng, Kim Lộ..