Từ khi Diệp Vi rời khỏi, sắc mặt Thịnh Chí Minh cũng không tốt hơn chút nào, đại khái ngay cả chính hắn cũng chưa nghĩ đến Diệp Vi sẽ thẳng thắn bày tỏ như vậy, làm trò trước mặt phóng viên nói mấy chuyện vớ vẩn ấy còn chưa tính, thế nhưng ở trước mặt hắn cũng dám không kiêng nể gì như vậy!

Không muốn lại vì hắn mà lấy thân mạo hiểm? A!

Thịnh đại thiếu hắn nào có từng bị ghét bỏ qua như vậy? Lý do còn nghiêm túc như vậy, chân thành đến mức làm người ta không thể phản bác.

Lá gan của Diệp Vi này càng ngày càng lớn!

Hắn tức giận đến không chịu được, ngửa đầu liền uống một ly bia xuống bụng.

Lúc này một bàn người vì cố kỵ Thịnh Chí Minh mà cũng không dám thoải mái ăn uống, ngay cả nói chuyện cũng thật cẩn thận, bởi vì sợ không cẩn thận một chút liền trở thành nơi Thịnh đại thiếu trút giận, nhưng thật ra lại trao đổi ánh mắt với nhau không ít, ở thời điểm đi WC kết bạn cũng nhịn không được lặng lẽ phun tào.

“Diệp Vi này thật sự quá ngu ngốc, thế nhưng dám ở trước mặt Thịnh nói như vậy, khó trách cô ấy nhất định phải bị Thịnh thiếu ghét bỏ.”

“Tô đạo, cái này cô sai rồi, theo tôi thì, Diệp Vi như vậy mới là thật sự thông minh.”

“A? Lời này có nghĩa là như thế nào?”

“Cô nhìn xem, Thịnh thiếu tìm Diệp Vi tới đây, là cố ý chọc giận Tiểu Vương, đúng không? Sở dĩ Diệp Vi không màng đến biểu hiện ngu ngốc của cô ấy như vậy, là bởi vì cô ấy biết Thịnh thiếu ghét bỏ việc này so với ai khác cô ấy càng hiểu rõ hơn, nếu là cô ấy giống như lúc trước lì lợm la liếm tỏ lòng trung thành như vậy, Thịnh thiếu sẽ để ý cô ấy sao? Khẳng định sẽ không a. Cho nên nói, hiện tại chiêu này của cô ấy gọi là ‘rút củi dưới đáy nồi (*), xuất kỳ bất ý (**), kiếm đi nét bút nghiêng (***)’! Là bởi vì hấp dẫn lực chú ý của Thịnh thiếu.”

(*) Rút củi dưới đáy nồi: Đã giải thích lúc trước.

(**)Xuất kỳ bất ý - 出其不意: Bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó.

(***) Kiếm đi nét bút nghiêng - 剑走偏锋: Thay vì tuân theo các quy tắc, hãy tìm một số cách mới và khác nhau để giải quyết vấn đề để đạt được một chiến thắng kỳ lạ.

“A, sau đó đem Thịnh thiếu tức chết đi được? Ban một chữ ‘cút’, cái này còn không phải ngu ngốc thì là cái gì? Huống chi có viên ngọc trai Tiểu Vương ở trước, Diệp Vi làm như vậy không phải không chiếm được chút chỗ tốt nào a.”

“…… Hình như cô nói cũng rất đúng, ai, vẫn là trách Diệp Vi không đầu óc! Như thế nào ngay cả chút thủ đoạn nhỏ đó cũng không biết sử dụng tốt?”

Hai người vừa nói vừa lắc đầu, là thật sự chưa thấy qua người phụ nữ nào ngu ngốc như Diệp Vi, một tay biểu hiện bị đánh cho nát vụn.

WC là địa phương bát quái tốt, cũng là nơi truyền bá bát quái vô cùng tốt.

Quả nhiên, chẳng được bao lâu, vị nào đó nổi danh trong giới giải trí lại đăng tin nóng: 【 nghe nói Diệp Vi không chỉ có chưa xin lỗi với Vương Nhược Nghiên, ngược lại làm trò khiến Thịnh đại thiếu khó xử trước mặt Vương Nhược Nghiên, làm Vương Nhược Nghiên tức giận rời đi, lại lần nữa chọc đến Thịnh thiếu giận tím mặt, ngay ở trước mặt mọi người kêu cô ấy cút đi, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt hắn! Thật sự một chút tình cảm cũng không còn. Nghe nói thời điểm Diệp Vi bị đuổi ra khỏi đó, sắc mặt trắng bệch, muốn khóc tới nơi rồi còn miễn cưỡng cười vui! Thật đáng thương, không chắc lần này Diệp Vi thật sự phải rời khỏi giới giải trí. Một mỹ nhân như vậy, thật là đáng tiếc. 】

Các dân mạng lại náo nhiệt.

【 Diệp Vi xứng đáng! 】

【 Thịnh thiếu khí phách! 】

【 Diệp Vi quá có dũng khí, cũng bị chèn ép thành như vậy thế nhưng còn không cúi đầu trước tình địch, dũng khí đáng khen, đáng giá khen ngợi! 】

Nhưng mà Weibo này nổi tiếng không bao lâu, lại có người nào đó biết nội tình lại đây bình luận: 【 Thịnh thiếu mới không phải tức giận bởi vì Diệp Vi chưa xin lỗi Vương Nhược Nghiên, là bởi vì Diệp Vi cái người không biết tốt xấu kia, thế nhưng làm trò trước mặt Thịnh thiếu nói cô ấy sẽ không vì hắn mà lấy thân mạo hiểm! Ngược lại lúc ấy thật xuất sắc, một phòng đầy người nghẹn cười thiếu chút nữa tắt thở, mặt Thịnh thiếu cũng tái đi rồi! 】

Phía dưới bình luận khẳng định có trăm điều đánh giá.

【 lầu trên đánh rắm? Nói giống như ngươi ở hiện trường vậy, ha hả đi, Diệp Vi nịnh hót như vậy sao có thể từ bỏ Thịnh thiếu? Tuyệt đối một khi có cơ hội sẽ bổ nhào lên người Thịnh thiếu! Khẳng định là cô ta khi dễ người khác không thành, bị Thịnh thiếu giáo huấn phản lại! 】

【 giống như có khả năng a, các ngươi ngẫm lại, cô ấy cũng thiếu chút nữa bị Thịnh thiếu liên lụy mà chết, cô ấy sợ không dám lấy thân mạo hiểm giống như cũng thật bình thường? Rốt cuộc cô ấy tham sống sợ chết, ích kỷ, không đầu óc như vậy đúng không? 】

【…… Lầu nói rất có đạo lý thế nhưng tôi lại tin??? 】

【 tôi cũng tin +1!! 】

【 nếu việc này là sự thật, tôi nghĩ tới trường hợp ngay lúc đó một chút, Diệp Vi thật không cần thiết phải ngây thơ như thế đi? 】

【 câm miệng! Nói Diệp Vi ngây thơ cũng phải ủy khuất ngây thơ! 】

【 Diệp Vi thật sự ngu ngốc không cần phải giải thích. 】

Các dân mạng thảo luận đến khí thế ngất trời, lại cho Diệp Vi quét một đợt nhiệt độ, làm cô chạy lên hot search lắc lư một đợt lại một đợt.

Tuy rằng hiện cô đen đến phát tím, trừ bỏ diễn vai quần chúng cũng không có công việc đứng đắn, nhưng nhiệt độ của cô một chút không giảm, ngược lại càng ngày càng có xu thế tăng lên, triệt để đuổi theo những vai nam trẻ đỉnh lưu (*), có thể nói là nhân vật đại biểu cho hồng đen.

(*) Đỉnh lưu: Đã giải thích.

Các dân mạng thảo luận đến lửa nóng, ở bên này Triệu Bằng cũng gặp phải hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.

Tâm tình ông chủ không tốt, là công nhân như hắn có thể có chỗ nào tốt hơn? Ăn một bữa cơm cũng phải nơm nớp lo sợ, viêm dạ dày cũng nhanh muốn mắc phải.

Hắn không nghĩ tới Diệp Vi không chỉ không ngu ngốc như vậy, còn có vài phần thủ đoạn, cô khẳng định là nhìn thấy được Thịnh tổng muốn lợi dụng cô để làm Tiểu Vương ghen, không nghĩ tới quay đầu đã cho Thịnh tổng một thủ đoạn mềm dẻo, mục đích Thịnh tổng đem Diệp Vi lên làm cho Vương Nhược Nghiên tức giận đã đạt, nhưng chính hắn cũng bị Diệp Vi làm cho tức chết đi được. Một phen đọ sức này, cũng không biết ai thua ai thắng.

Thịnh Chí Minh thật vất vả mới bình ổn được lửa giận dưới đáy lòng, phân phó Triệu Bằng: “Để cho Diệp Vi tiến vào.”

Hắn thật muốn nhìn, xem Diệp Vi còn có cái gì tốt để nói.

Triệu Bằng: “……?”

Mày Thịnh Chí Minh dựng thẳng.

Triệu Bằng cẩn thận nói: “Ngài muốn Diệp Vi cút, cho nên……” Cho nên cô thật sự cút, một chút lưu luyến cũng không có, chạy trốn nhanh như bay.

Thịnh Chí Minh cũng tức sắp chết rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hả? Cho nên cái gì?

Triệu Bằng: “…… Không có gì, tôi sẽ gọi Diệp Vi tiến vào ngay đây!!”

Thịnh Chí Minh: “……”:)

Diệp Vi này, biết hắn tức giận thế nhưng còn dám đi! Thật là một chút cũng không đem hắn để vào mắt.

Đạo diễn phó đạo diễn sản xuất thấy thế lại nhịn không được cho nhau cái ánh mắt ra hiệu, Thịnh thiếu đây là có ý gì? Cũng đã đem người ta đuổi đi vì cái gì còn muốn gọi trở về?

Đạo diễn: Cái đó còn có thể là cái gì? Khẳng định là muốn giáo huấn cho Diệp Vi một cái, Diệp Vi nói nhiều ném mặt Thịnh thiếu đi a, Thịnh thiếu lại là người lòng dạ hẹp hòi, hắn nào có thể buông tha Diệp Vi?

Phó đạo diễn: Không thể.

Sản xuất: Diệp Vi thật sự thảm.

Triệu Bằng cũng nhịn không được lau mồ hôi, thầm nghĩ Diệp Vi như thế nào lại không học ngoan một chút, ngày nào cũng phải gây chuyện.

Nơi này hắn bước nhanh đi xuống lầu, chỉ hy vọng Diệp Vi còn chưa đi, đáng tiếc rốt cuộc chậm một bước, thời điểm hắn đến, người phục vụ đang ở đó thu bàn, Diệp Vi thì chẳng biết đi đâu.

Liên hoàn đoàn phim《thiếu gia ác ma yêu tôi 》 đã sớm kết thúc và giờ đang tiếp tục vui vẻ chiến đấu ở các chiến trường KTV, lúc này chủ yếu thưa thớt không có vài người, hắn gọi điện thoại cho Diệp Vi, đáng tiếc người nghe không tiếp, hắn giữ chặt một người phục vụ nói: “Một bàn những người khách ở chỗ này đi được bao lâu rồi?”

Tiểu ca phục vụ chỉ vào cửa nói: “Mới đi ra.”

Triệu Bằng chạy nhanh đuổi theo, chỉ muốn chạy nhanh đem Diệp Vi tìm về để đối diện với lửa giận của Thịnh đại thiếu —— lửa giận này thật sự hắn không muốn chịu.

Đáng tiếc khi hắn tới chỉ kịp nhìn thấy Diệp Vi bị người đỡ đẩy mạnh vào trong xe, Tô Thần với một người con gái khác đi theo lên xe, cô ta tựa hồ có chút khẩn trương, còn quay đầu lại nhìn xung quanh vài lần, Tô Thần gọi một tiếng cô ta mới chạy nhanh lên xe, chiếc xe rất nhanh biến mất ở đầu đường.

Triệu Bằng đuổi theo không kịp, trong lòng hô lên xong rồi, không có Diệp Vi, chịu đựng lửa giận cũng chỉ có thể là hắn!

Quả nhiên, Thịnh Chí Minh vừa nghe Diệp Vi thế nhưng đã đi rồi, vẫn là cùng đi với Tô Thần, sắc mặt lạnh đến giống như một khối băng, hắn lạnh lùng cười, dáng vẻ nhìn như hận không thể đem Diệp Vi ăn tươi nuốt sống.

Một bữa cơm thật vất vả mới kết thúc, nhóm đạo diễn sản xuất nhóm trở về cũng không nhịn được phải uống vài viên thuốc tốt cho tiêu hóa, bởi vì sợ kích thích quá lớn mà ăn không dễ tiêu hóa được.

Mà bên kia Vương Nhược Nghiên nghe nói liên hoan đã kết thúc, phần lớn nhân viên đoàn phim trở lại khách sạn, cô ta chờ đợi, không chờ được Thịnh Chí Minh, thấy trong diễn đàn Wechat 《 hậu cung 》đang nói, hình như là Thịnh Chí Minh không có trở lại khách sạn, đã rời đi rồi.

Vương Nhược Nghiên chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi, vừa buồn vừa đau.

Cũng may sau khi cô ta đi Diệp Vi cũng ở lại không bao lâu đã bị Thịnh Chí Minh đuổi đi, nếu không lúc này cô ta có thể tức chết mất.

……

Thịnh Chí Minh không trở về khách sạn, là bởi vì hắn có mấy nhóm người hồ bằng cẩu hữu, hẹn hắn đi chơi, cũng không xa, lúc này hắn cũng phiền lòng, lại không muốn trở lại khách sạn, liền đi.

“Nha, Thịnh đại thiếu, nghe nói cậu lại đem Diệp Vi trừng trị một lần? Thế nào, hiện tại cô ta đã nghe lời đi?” Nói chuyện chính là tiểu thiếu gia của công ty đất đai Kiến An - Trần An, lớn lên từ nhỏ với Thịnh Chí Minh, hai người họ không thiếu những lần cấu kết với nhau để làm chuyện xấu.

Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu lại xuyên nghìn dặm, Bất quá ngắn ngủi mấy giờ mà tin tức Diệp Vi lại lần nữa bị Thịnh Chí Minh đuổi đi, ở trong giới đã truyền khắp mọi nơi.

Thịnh Chí Minh hiện tại vừa nghe thấy hai chữ “Diệp Vi” đã đau đầu, đạp chân Trần An một cái: “Đợi một bên đi, đừng làm phiền tôi.”

“Nha, đây là làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?”

“Câm miệng.”

Thịnh Chí Minh cầm ly Whiskey lên uống, cởi bỏ cúc áo sơ mi nằm trên sô pha, hắn anh tuấn khác thường, khí chất xuất chúng, hấp dẫn phụ nữ nhịn không được muốn tiến lên nằm vào trong lồng ngực hắn, bị một ánh mắt lạnh của hắn đuổi đi, đừng nói, khả năng là hắn thật sự bị Diệp Vi ảnh hưởng, hiện tại nhìn thấy phụ nữ cũng tức giận.

Trần An còn chưa có thấy qua Thịnh Chí Minh phiền lòng như vậy, chính là sau khi tìm được đường sống trong đường chết khi bị bắt cóc lúc trước, điều tra ra sau lưng chuyện này thế nhưng ở bên trong còn có bút tích của mấy anh em con chú bác của hắn, hắn cũng chưa từng quá phiền lòng như thế, càng có nhiều hơn một loại thuần túy tức giận.

“Được rồi người anh em, cậu nói đi, Diệp Vi lại làm chuyện xấu gì?”

Thịnh Chí Minh nghĩ nghĩ, kỳ thật Diệp Vi cũng không có làm cái gì, chính là……

Diệp Vi nói rất đúng, có cái gì quan trọng hơn so với mạng sống của bản thân? Không muốn lại vì hắn mà lấy thân mạo hiểm, hắn có thể nói cô sai rồi sao? Hắn có thể sao? Không thể.

“Không cần nói đến cô ấy.”

Trần An nhún vai: “Tiểu thiên sứ Nhược Nghiên của nhà cậu đâu, như thế nào không mang lại đây chơi với nhau?”

Thịnh Chí Minh ngẩn người, lúc này mới nhớ tới Vương Nhược Nghiên bởi vì thân thể không thoải mái, trở về khách sạn, “Người ở nơi này tối tăm bẩn thỉu, không thích hợp với cô ấy.”

“Cậu sớm nói tiểu thiên sứ Nhược Nghiên muốn tới, tôi sẽ đem những người không liên quan đuổi đi, khẳng định sẽ làm tiểu thiên sứ Nhược Nghiên chơi đến vui vui vẻ vẻ! Thế nào?”

“Hôm nào tự cậu đến tìm cô ấy đi.”

“Thành giao! Đến lúc đó cậu đừng ngăn cản.”

“Được.”

Nơi này vừa mới nói chuyện xong, liền thấy một người đàn ông một đầu tóc đỏ đạp tung cửa phòng ra, chạy tới, thần bí hề hề nói: “Các cậu có biết, vừa rồi tôi nghe được tin tức kinh thiên động địa gì không?”

Người đến là ông chủ của công ty điện tử Trâu Húc, giống nhau cùng chơi với Thịnh Chí Minh Trần An.

Trần An hiếu kỳ nói: “Cái gì? Đến nói nghe một chút.”

Thịnh Chí Minh đối với bát quái không có hứng thú, ngay cả ánh mắt cũng chưa ném qua một cái.

Trâu Húc nói: “Có quan hệ với Thịnh đại thiếu của chúng ta nha, không muốn nghe chút sao?”

Thịnh Chí Minh: “Không muốn.”

Trâu Húc tiếp tục câu dẫn: “Có quan hệ với Diệp Vi tham sống sợ chết mặc kệ cậu đó, cậu cũng không muốn biết?”

Thịnh Chí Minh: “……”

Hắn rốt cuộc nâng nâng mí mắt: “Diệp Vi?”

Trâu Húc cười đắc ý: “Miếng đất ngoại ô kia……”

Thịnh Chí Minh: “A. Cậu nói vì cái gì tôi phải vì tin tức của một người tham sống sợ chết mặc kệ tôi như Diệp vi, cho cậu chỗ tốt như vậy?”

Mắt Trâu Húc trợn trắng: “Tôi cũng là vừa mới nghe nói, hình như là Lưu Trường Nham vì một cái hợp đồng khai phá, muốn tranh thủ duy trì với lão già bất tử Khổng Bảo Hoa kia, vì lấy lòng Khổng Bảo Hoa, hắn phải dâng lên cho lão một mỹ nhân. Các cậu hẳn là đã nghe nói qua đi, Khổng Bảo Hoa này là một lão sắc quỷ, cũng không được còn thích bao dưỡng những tiểu muội muội trẻ tuổi. Chậc chậc, cũng không biết sau này tôi già rồi có phải sẽ hạ lưu như vậy hay không.”

Trần An nói: “Cậu vốn dĩ đã hạ lưu rồi…… Nhưng mà cái này có quan hệ gì với Diệp Vi? Lão bất tử kia coi trọng Diệp Vi?”

Thịnh Chí Minh không nghĩ tới còn có một màn này, chuyện Khổng Bảo Hoa mơ ước sắc đẹp Diệp Vi hắn đã sớm biết, thời điểm lúc trước hắn coi trọng Diệp Vi, Khổng Bảo Hoa cũng xuống tay với Diệp Vi, chỉ là sau này Diệp Vi theo hắn, Khổng Bảo Hoa có điều kiêng kị mới không thể không thu tay lại, không nghĩ tới cũng trôi qua lâu như vậy thế nhưng ông ta còn chưa từ bỏ ý định.

Hơn nữa hắn còn cảm thấy tên Lưu Trường Nham này có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở nơi nào……

Từ từ!

Thịnh Chí Minh đột nhiên cả kinh, rốt cuộc nhớ tới người gọi là kim chủ của Tô Thần, còn không phải là Lưu Trường Nham sao?