Lúc này Thịnh Chí Minh cũng rất phiền lòng, hắn cũng không biết bản thân đang làm cái gì, là đầu óc bị rút gân hay là trúng độc? Rõ ràng hắn với Diệp Vi đã sớm kết thúc! Hắn nghĩ đến phiền lòng của mình, mắt không khỏi âm trầm nhìn Diệp Vi, ai ngờ lại thấy cô chuyên tâm, hết sức chuyên chú không biết gửi tin nhắn cho ai, lại không cẩn thận nhìn đến được nội dung cô gửi đi lúc sau……

??!

A.

Hắn còn thắc mắc rằng vì sao Diệp Vi lại không hề đi tìm hắn, thì ra là có đối tượng mới!

Âm thanh hắn lạnh lùng nói: “Tô Thần là ai?”

Diệp Vi vừa định há mồm, Thịnh Chí Minh nheo nheo mắt, “Câm miệng, không hỏi em.”

Diệp Vi: “……” Tốt, anh là nam chủ anh định đoạt.

Triệu Bằng chạy nhanh đi tra xét một chút, cẩn thận nói: “Tô Thần, 23 tuổi, xuất đạo bốn năm, chụp không quá ba bộ phim truyền hình nhỏ không nổi tiếng, trong đó đang quay chụp《 thiếu gia ác ma yêu tôi》đảm nhiệm vai nữ chính, là một trong số những tình nhân mà Lưu Trường Nham nuôi dưỡng, cũng chính là người vừa rồi ở dưới lầu, phát sinh tranh chấp với Diệp Vi.”

Thịnh Chí Minh: “…… A.” Hắn nhớ lại một chút, trong đầu vẫn như cũ không có bộ dáng của Tô Thần, chỉ nhớ được một hình dáng mơ hồ, nịnh hót, dối trá, ác độc, ngạo mạn, ngay cả túi da xinh đẹp cũng không có.

“Quan hệ của em với Tô Thần kia rất tốt?”

Diệp Vi suy nghĩ một chút tầm quan trọng của Tô Thần đối với công việc của mình, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm đi.”

…… Cũng không tệ lắm đi?

Cái này không chỉ làm Triệu Bằng cảm thấy đầu óc Diệp Vi có vấn đề, Thịnh Chí Minh cũng cảm thấy như vậy, nếu là vừa rồi hắn không nhìn lầm, Tô Thần kia châm chọc mỉa mai, ngay cả thái độ cũng không tốt một chút nào, thế này mà Diệp Vi nói cũng không tệ lắm đi? Còn muốn cô ta chờ cô?

Diệp Vi có thể rơi xuống tình cảnh ngày hôm nay cũng không phải không có nguyên nhân.

Ngu ngốc vĩnh viễn là vấn đề lớn chưa có cách giải quyết.

Thịnh Chí Minh nói: “Cách xa cô ta ra chút.”

Diệp Vi kỳ quái nhìn nhìn Thịnh Chí Minh, nghĩ tới một lát còn phải ở lại tăng ca, ừ ừ gật đầu: “Tất cả nghe Thịnh thiếu, Thịnh thiếu ngài thật tốt.” Ngoan vô cùng, còn cười với mấy người trên bàn, “Đã lâu không thấy các vị a.”

Thịnh thiếu: “……”

Triệu Bằng: “……”

Ở đây: “……”

Là đã lâu không thấy đấy.

Đừng nói, mọi người ở đây cũng có chút không đoán được thái độ hiện tại của Thịnh Chí Minh là có ý gì? Chẳng lẽ Thịnh đại thiếu đột nhiên phát hiện hắn vẫn còn thích Diệp Vi sao? Không đúng a, rốt cuộc Vương Nhược Nghiên còn ngồi ở bên cạnh đó, huống chi lúc trước Diệp Vi bị đuổi ra khỏi đoàn phim《 hậu cung 》, thời điểm bị người trong vòng xa lánh với khi dễ cũng chưa thấy Thịnh Chí Minh nói qua một câu.

Cho nên Thịnh thiếu vì cái gì đột nhiên đem Diệp Vi kéo tới đây?

Mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, trong đầu linh quang chợt lóe!

Là ai cũng nhìn ra được, tình cảm của Thịnh Chí Minh đối với Vương Nhược Nghiên khẳng định không bình thường, lại liên tưởng đến việc Chu Gia đặc biệt chiếu cố với Vương Nhược Nghiên, quan hệ hai người cũng mười phần thân cận, chẳng lẽ là…… Cố ý dùng Diệp Vi kích thích Tiểu Vương?

Thì ra là thế!

Nghĩ như vậy, việc Thịnh Chí Minh khác thường như thế đã có thể hiểu rõ, quả nhiên vẫn là bởi vì Tiểu Vương a!

Liền nói đi, vô duyên vô cớ Thịnh đại thiếu sao có thể đi tìm Diệp Vi, mọi việc khẳng định có nguyên nhân.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Thịnh Chí Minh với Diệp Vi đều trở nên vi diệu.

Thì ra Thịnh đại thiếu phong lưu thành tính cũng sẽ tranh giành tình cảm với người khác, Diệp Vi cũng thật sự ngu ngốc, bị lợi dụng còn bày đặt ở nơi này đắc ý dào dạt, thật ngốc.

Thịnh Chí Minh:……??

Như thế nào hắn cảm thấy ánh mắt nhìn hắn của mọi người xung quanh càng ngày càng kỳ quái chứ? Cái cảm giác “Cậu không nói chúng tôi cũng hiểu” chuyện này là như thế nào?

Diệp Vi lại cảm thấy ánh mắt người khác nhìn cô cũng không thành vấn đề, rốt cuộc khi cô bị Thịnh đại thiếu vứt bỏ rồi trở thành nữ phụ phim truyền hình, thu hoạch nhiều đồng tình, trào phúng cũng không quá đáng.

Vương Nhược Nghiên quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, cô ta đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt, nhu nhược đáng thương: “Mọi người cứ ăn đi, tôi không thoải mái, muốn đi về trước để nghỉ ngơi một chút.”

Hành động đột ngột của cô ta làm tất cả mọi người trên bàn đều nhìn lại đây, sau đó lại nhịn không được trộm đánh giá Thịnh Chí Minh với Diệp Vi, ngược lại vẻ mặt Diệp Vi vô cùng vô tội, chắc chắn là làm bộ làm tịch.

Đạo diễn rất có ánh mắt nhìn nhìn Thịnh Chí Minh, lúc này mới nói: “Được được được, không thoải mái thì cô đi về trước nghỉ ngơi đi.”

Vương Nhược Nghiên nói: “Cảm ơn đạo diễn.”

Đạo diễn liên tục xua tay: “Mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Nói giỡn, cho dù đang làm việc thì toàn bộ đoàn phim cũng không dám để Vương Nhược Nghiên đang không thoải mái lưu lại, huống chi lúc này chỉ là ăn một bữa cơm, Thịnh Chí Minh còn ở bên cạnh nhìn đó, ai dám cưỡng ép cô ta lưu lại?

Chu Gia lập tức khẩn trương đứng lên: “Nơi nào không thoải mái? Muốn đi bệnh viện xem một chút hay không?”

Vương Nhược Nghiên cười cười: “Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát là tốt ngay.”

“Không được, em mới bị thương, đi bệnh viện xem chút mới yên tâm.”

“Chu lão sư, thật sự em không bị sao rồi, thân thể của em mà bản thân em còn không biết sao?”

Chu Gia trầm ngâm một lát: “Vậy được rồi, anh đưa em trở về trước.”

“Không cần phiền toái như vậy, để em tự về là được rồi”

“Không được, một mình em anh không yên tâm. Em trở về nghỉ ngơi trước một chút, nếu là còn không thoải mái, chúng ta lại đi bệnh viện. Tốt, không được nói không.” Vương Nhược Nghiên định nói cự tuyệt trực tiếp bị Chu Gia cường thế đánh gãy, hắn ta rất tự nhiên cầm lấy túi xách của Vương Nhược Nghiên, một tay đỡ lấy cô ta.

Thái độ hai người thân mật, tình huống giống như không có ai có thể xen vào.

Diệp Vi vừa thấy tình huống này, lại nhìn nhìn mặt Thịnh Chí Minh đen như mực, lạnh như băng, thầm nghĩ năng lực làm việc của cô thật xuất sắc, năng lực làm việc Chu Gia cũng không kém, nhìn xem, làm nam chủ tức tới dạng gì rồi.

Cô nhớ lại cốt truyện một chút, lúc này nam nữ chủ vừa mới hiểu rõ tâm ý bản thân không bao lâu, chỉ là không ai chủ động phá vỡ mối quan hệ, nam chủ có vô số scandal với phụ nữ, bên người nữ chủ cũng có người hỏi han ân cần theo đuổi, còn cần một chút kích thích, hai người mới có thể hữu tình nhân chung thành quyến chúc (*). Từ nay về sau hoa hoa công tử biến trung khuyển, đi theo lộ tuyết ngọt văn người người ca ngợi.

(*) Đã giải thích ở phần văn án, ai không nhớ thỉnh quay lại đọc.

Nếu Diệp Vi bị kéo tới đây tăng ca, dù sao cũng phải đạt được chút gì đó, bằng không lại đi một chuyến tay không? Không chắc còn có thể có chút tiền lương tăng ca đó, cô cười đứng lên nói: “Tiểu Vương, nơi nào không thoải mái a, như thế nào mà tôi vừa tới cô lại muốn đi a, có phải không muốn thấy tôi hay không”

Mềm mại lặng lẽ nói mấy câu, trực tiếp đem vẻ chanh chua của nữ phụ ác độc phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Bước chân Vương Nhược Nghiên cứng lại, mắt cô ta nhìn Thịnh Chí Minh ngồi ở một bên, “Cô hiểu lầm rồi, là thân thể của tôi không được thoải mái, muốn đi về nghỉ ngơi trước, không có quan hệ với cô.”

“Đúng không, vừa rồi tôi còn thấy cô rất tốt mà, đột nhiên lại không thoải mái, nếu không phải bởi vì tôi, vậy thì bởi vì ai a?” Mắt Diệp Vi có ý nhìn nhìn Thịnh Chí Minh.

Tâm tư Vương Nhược Nghiên bị nhìn thấu cảm thấy khó chịu với xấu hổ, cô ta cắn môi trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Thấy vậy, Chu Gia nhìn Diệp Vi càng không vừa mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Diệp Vi, quản bản thân cô cho tốt, xem ra trong khoảng thời gian này cô vẫn chưa học được cách thông minh.”

Diệp Vi mở to mắt ủy khuất kéo kéo Thịnh Chí Minh, làm bộ làm tịch nói: “Thịnh thiếu ngài nhìn hắn đi, em chỉ muốn quan tâm Tiểu Vương thôi, cái này cũng sai rồi sao?”

Thịnh Chí Minh bị kéo nổi một thân da gà: “…… Nói chuyện cho thật tốt.”

Diệp Vi: “Em như thế nào chứ?”

Thịnh Chí Minh: “……”:)

Chu Gia nghiến răng.

Vương Nhược Nghiên đã không nhìn được nữa, cười lạnh một tiếng, thấy Thịnh Chí Minh mắt lạnh liếc nhìn bộ dáng Diệp Vi, thoạt nhìn hắn xác thật là không kiên nhẫn, nhưng cô ta biết, nếu Thịnh Chí Minh thật sự không kiên nhẫn với Diệp Vi, không có khả năng sẽ tự mình xuống lầu đem cô ấy dẫn lên đây, càng không thể hiện tại có thể không đuổi cô ấy đi. Cô ta cũng không rõ trong lòng là cái gì tư vị gì, chính là không cao hứng.

“Tôi đi trước, mọi người từ từ trò chuyện.” Cô ta không cần phải nhiều lời nữa, xoay người liền rời đi.

“Nhược Nghiên.” Thịnh Chí Minh đột nhiên mở miệng, bước chân Vương Nhược Nghiên ngừng theo, nhưng mà không có quay đầu lại, Thịnh Chí Minh nói tiếp: “Để tôi đưa em trở về.”

Vương Nhược Nghiên cắn môi: “Cái này không phiền Thịnh tổng lo lắng.”

Cô ta không chờ lâu nữa, bước nhanh rời đi.

Quần chúng ăn dưa ở đây cũng kinh hãi, thế nhưng Thịnh đại thiếu để Tiểu Vương đi như vậy rồi sao?

Chu Gia trừng mắt liếc nhìn Diệp Vi một cái, chạy nhanh đuổi theo.

Diệp Vi bị trừng đến vẻ mặt vô tội, quay đầu nhìn về phía Thịnh Chí Minh, quả nhiên thấy hắn đang xuất thần nhìn chằm chằm phương hướng Vương Nhược Nghiên với Chu Gia rời đi, vẻ mặt lạnh lùng, hai tròng mắt tối tăm lộ ra lành lạnh làm người ta sợ hãi.

Xem ra sự việc Vương Nhược Nghiên rời đi với Chu Gia đối với hắn kích thích không nhỏ, cô vất vả làm việc cũng coi như có hồi báo.

Lần này có thể tan tầm kết thúc công việc, “Thịnh thiếu, hiện tại ngài tôi có thể rời đi rồi chứ?” Tô Thần còn đang đợi cô đó.

Thịnh Chí Minh nhíu mày, lại dùng cái loại ánh mắt lạnh lùng này liếc cô, Diệp Vi cũng không thể hiểu được: “?”

“Lúc trước em vẫn còn muốn gặp tôi, như thế nào hiện tại lại sốt ruột muốn rời đi rồi? Không muốn nhìn thấy tôi như vậy sao!” Hắn cười lạnh nói.

Diệp Vi vừa nghe, trong lòng lén lút nói thầm, Thịnh Chí Minh đây là có ý gì a? Là tới hưng sư vấn tội (*) sao? Cái này là muốn tìm về cho Tiểu Vương những gì đã mất đi sao?

(*) Hưng sư vấn tội - 兴师问罪: Nghĩa là tự mình đến hoặc phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.

Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm “Mộng khê bút đàm” của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.”

Quả nhiên, thấy Thịnh Chí Minh làm khó dễ Diệp Vi, vẻ mặt mọi người ở đây đều hiểu rõ, cũng không có ngoài ý muốn chút nào.

Triệu Bằng còn rất có năng lực lui sang phía bên cạnh, miễn cho bị lửa giận của Thịnh đại thiếu lan đến.

Diệp Vi chạy nhanh giải thích nói: “Không phải không phải, ngài hiểu lầm rồi, là bởi vì tôi hiểu được một đạo lý.”

Thịnh Chí Minh: “Hả? Đạo lý gì.”

Diệp Vi: “Chính là tôi đột nhiên hiểu rõ, sinh mệnh của tôi mới là quan trọng nhất, thật xin lỗi, tôi không thể vì ngài mà lấy thân mạo hiểm……”

Lời này có ý gì? Chính là muốn nói hắn nguy hiểm sao?

Thịnh Chí Minh: “……???”

Triệu Bằng: “……!!!”

Ở đây: “…………???!!!”

“Xì ——”

“Khụ khụ khụ ——”

“Phốc —— khụ khụ cái nồi lẩu này thật cay a.”

“Đi, chạy nhanh đi uống miếng nước.”

“Cảm ơn a, cô cũng đi uống đi.”

Diệp Vi này thật sự không biết xấu hổ!!

……

Hôm nay, không ít người thấy Diệp Vi bị Thịnh đại thiếu giận dữ gầm lên đuổi ra.

Rõ ràng chật vật vô cùng, cô còn cố ý làm bộ dường như cái gì cũng chưa xảy ra, cười khanh khách, thoạt nhìn cũng đáng thương thấy lạ.

“Diệp Vi lại làm gì?”

“Hẳn là lại khi dễ Vương Nhược Nghiên, bị Thịnh đại thiếu phát hiện chăng? Vừa rồi thời điểm Vương Nhược Nghiên đi ra các ngươi không phát hiện à? Sắc mặt khó coi chết đi được!”

“Như thế nào đầu óc Diệp Vi không dài thêm chút nào vậy? Bị nhiều tội như vậy mà còn đi tìm Vương Nhược Nghiên gây phiền toái, thật là quá ngu ngốc.”

“Đúng vậy, chọc giận Thịnh thiếu, có chỗ tốt gì với cô ta?”

“Cô ấy thật sự không sợ bị đuổi ra khỏi giới giải trí sao?”

Sợ cái gì, dù sao cô cũng phải đã chết, có cái gì phải sợ.

Hiện tại Diệp Vi sợ nhất chính là Tô Thần không đợi cô, là đồng bọn tốt trong công việc của cô, nói cái gì thì cô cũng không thể mất đi cô ấy!

Vốn là Tô Thần không muốn chờ Diệp Vi, rốt cuộc ả cũng chán ghét Diệp Vi vô cùng, thế nhưng thuốc đã hạ, bạn trai bên kia của ả còn chờ ả cho hắn ta một cái công đạo, cứ như vậy đi, một là ả không cam tâm, hai là không có cách nào bàn giao.

Cũng may Diệp Vi người này quá ngu ngốc, thế nhưng chủ động yêu cầu muốn ả chờ cô, ả do dự một chút, không tình nguyện lưu lại.

Một cái bàn ả cũng không dám thu lại, hiện tại ly đồ uống của Diệp Vi còn ở trên chiếc bàn đằng kia không ai dám động.

Ở nơi này ả chờ rồi lại chờ, chờ đến thời điểm ả nổi trận lôi đình, rốt cuộc mới thấy Diệp Vi ung dung tới muộn, cô chạy chậm lại đây, vẻ mặt kinh ngạc và cảm động: “Tô Thần, không nghĩ tới cô thật sự đang đợi tôi, cô thật tốt quá!”

Tô Thần: “…………”

Không biết vì cái gì, lời nói này không chỉ có nói được triền miên day dứt, còn có tình thâm ý thiết, làm ả cũng cho rằng các tình cảm của hai người họ cảm động đến đất trời!