Trần Ân Tứ: "Tớ..."
"Cậu cái gì mà cậu?"
Lục Tinh phì phò đánh gãy lời nói của Trần Ân Tứ:
"Trần Ân Tứ, tớ nói chứ, cậu to gan quá nhỉ, cả đêm không về, còn không thông báo cho tớ một tiếng.

Cậu có phải muốn làm tớ tức chết không hả? Cậu có nghĩ đến kết quả chưa? Nếu cậu nửa đêm bị người khác chụp được thì sao, làm loạn ở trên mạng, cho dù quan hệ tớ rộng thế nào cũng chẳng giúp được cậu đâu..."
Thói quen khi chột dạ của Trần Ân Tứ đó là đưa tay cọ cọ mũi.

Cô dự định là uống xong với Lâm Nhiễm sẽ chạy thẳng về nhà, ai biết lại xảy ra chuyện này.

"Trần Ân Tứ, cậu thành thật khai báo, tối qua ở cùng với ai? Là nam hay nữ? Nếu là nam, hai người có quan hệ gì với nhau? Tiến tới bước nào rồi, nói càng rõ càng tốt, nếu là yêu đương tớ sẽ không ngăn cản cậu, nhưng cậu cũng phải thông báo cho tớ một tiếng chứ..."
Lục Tinh vừa lên tiếng đã tuôn một tràng câu hỏi, y hệt gà mẹ bảo vệ gà con.

Trần Ân Tứ biết nếu nói với Lục Tinh rằng cô ở chung với Tần Kiết cả đêm không về nhà, Lục Tinh chắc chắn sẽ hỏi tới cùng.

Với cái tư duy đó của Lục Tinh, sẽ thêm mắm thêm muối vào chuyện của cô và Tần Kiết.

Cô định nói với Lục Tinh rằng cô đã ở chung với Lâm Nhiễm cả đêm qua.

Lục Tinh ở đầu bên kia điện thoại giống như đi guốc trong bụng cô, cướp lời trước: "Đừng nói với tớ đó là Lâm Nhiễm, tớ đã gọi hỏi Lâm Nhiễm trước rồi, cô ấy nói tớ biết, hôm qua một giờ ba mươi đã về nhà, bởi vậy đừng hòng lừa bà."
Chữ "Lâm" đến bên môi của Trần Ân Tứ cứ thế mà ngậm lại: "..."

Cô chăm chăm đứng dưới cầu thang nói chuyện với Lục Tinh, không phát giác ra cửa thang máy từ tầng hầm đi lên vừa mở, Tần Kiết mua đồ ăn sáng về.

Trần Ân Tứ thầm nghĩ Lục Tinh đúng là quá nhỏ nhen* rồi: "Không, tớ đâu có lừa cậu đâu."
(*鸡贼: đây là ngôn ngữ phương Bắc, ý chỉ những người keo kiệt, bủn xỉn, nhỏ nhen.)
Trần Ân Tứ bên này vừa an ủi Lục Tinh, vừa đảo tròng mắt, dùng tốc độ ánh sáng tìm lí do.

Đột nhiên mắt cô lóe lên, vội nói: "Tối qua tớ ở cùng với ba..."
"Ông ba" cầm đồ ăn sáng vào phòng khách, quay lại nhìn tấm lưng đối diện với mình, đứng trên bậc thang.

Trần Ân Tứ không hề cảm giác có người đi ngang qua, chỉ thấy lí do kia vô cùng hợp lí, đáy lòng vừa hùng hổ khen mình vừa khẳng định: "Thật mà Tinh Tinh, tớ thật sự không làm loạn.

Hôm qua sau khi tạm biệt Lâm Nhiễm, tớ thấy nhớ ba nên qua đây gặp ông ấy..."
"Ông ba" nghe cô gái mù quáng gọi mình, vô thanh chậc miệng một cái, tiếp tục bước vào nhà ăn.

Trần Ân Tứ: "Có lẽ một lúc nữa tớ mới về đến nhà.

Cậu về nhà cậu nghỉ ngơi trước đi, chiều tớ tìm cậu.

Cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là ăn bữa sáng cùng với ba..."
Tần Kiết dừng bước chân, anh cúi đầu nhìn thức ăn trong tay, quay người về lại chỗ cũ.

Giây trước Tần Kiết đứng lại, giây sau Trần Ân Tứ cúp máy, xoay người bước xuống cầu thang.

Cô đi xuống hai bậc thang mới chú ý tới Tần Kiết - người đứng ngoài phòng khách.

Cô giật mình
lùi lên trên ba bậc, mới sợ hãi lên tiếng, kết quả vì quá khẩn trương, miệng cô cũng theo đó lú lẫn:
- Ba...!
Chữ "Ba" chưa nói xong cô đã nhanh chóng ngậm miệng lại.

Không chắc là Tần Kiết có nghe được lời cô nói lúc nãy hay không, vì để che giấu sự chột dạ của mình, giây sau cô hợp tình hợp lí mở miệng:
- Anh thuộc tộc quỷ hả? Đi đường không phát ra tiếng động sao? Anh đúng là quá độc rồi!
Ngón tay Tần Kiết nâng nâng bọc đựng đồ ăn sáng, lười nhác đánh gãy lời nói tức giận của cô gái:
- Ăn sáng không?
Trần Ân Tứ "Hờ" một cái, câu sau giận dữ nói:
- Ai thèm ăn sáng với anh!
Lời đến bên miệng, trong đầu cô nhớ lại câu mình vừa nói với Lục Tinh: "Tớ phải ăn bữa sáng cùng với ba..."
Khi Trần Ân Tứ phản ứng lại, ngay lập tức cô chẳng muốn quan tâm Tần Kiết nữa, xem anh thành không khí, cứ thế mà bước về phía cửa.


Nhìn thấy cô gái nhỏ tức giận, đáy mắt Tần Kiết thoáng ý cười, giây sau nắm tay cô:
- Anh tiễn em.

Đường buổi sáng lúc mười giờ hơn có chút kẹt xe.

Con đường buổi tối đi hai mươi phút giờ đây biến thành bốn mươi phút.

Sau khi dừng xe, Tần Kiết xuống xe cùng Trần Ân Tứ, đưa túi đồ ăn sáng đến trước mặt Trần Ân Tứ:
- Về nhà nhớ hâm nóng thức ăn.

Trong lòng Trần Ân Tứ "Hừ" một tiếng, làm lơ không nhận.

Tần Kiết cười, giơ tay giúp Trần Ân Tứ nhấn thang máy, sau đó đặt thức ăn phía dưới, thuận tiện đưa cô gái nhỏ vào, nhấn tầng lầu cho cô rồi nhấn nút đóng cửa luôn.

Thang máy dừng lại, mắt Trần Ân Tứ nhìn thẳng, bước chân hướng ra ngoài thang máy.

Khi đến cửa cô hơi ngập ngừng, vẫn là cúi người, lấy bọc thức ăn kia đi.

Về đến nhà, Trần Ân Tứ đặt thức ăn lên bàn, sau đó đi tắm.

Thay một bộ đồ sạch sẽ, Trần Ân Tứ ngồi trước bàn, nhìn chăm chú bọc thức ăn trước mặt, bắt đầu mở túi.

Là cháo dinh dưỡng, bánh bao nhỏ với một ít rau dưa thanh đạm, còn có thuốc dạ dày.

Ngày thứ hai sau khi uống rượu, dạ dày chắc chắn sẽ đau...!
Trần Ân Tứ chăm chú nhìn thức ăn và hộp thuốc, lại nghĩ đến vụ hôm qua mà mình phát sầu cả buổi là "gạt tàn thuốc" và việc anh chờ tin nhắn Wechat liền mấy tiếng.


Cảm xúc tối qua bao vây cô muốn ùa về, nhưng mặt cô lại lành lùng như đóng một lớp băng.

Qua rất lâu,Trần Ân Tứ rút điện thoại, nhấn mở Wechat.

Cô mím môi nhìn màn hình, sau đó gõ tên Tần Kiết.

Trần Ân Tứ: "Hôm qua gây phiền phức cho anh rồi, rất xin lỗi và cũng cảm ơn anh."
Trần Ân Tứ: "Cho dù là tối qua, hay là về ly nước ép kia."
Trần Ân Tứ vừa nhấn đã gửi hai tin nhắn, khoảng chừng năm phút cô lại tiếp tục mở màn hình.

Cô dừng một hồi lâu lại tiếp tục nhắn lời mình muốn nói, gõ hết toàn bộ, cô không hề do dự nhấn gửi.

Trần Ân Tứ: "Chúng ta đã chia tay rồi, không hề liên quan đến nhau nữa.

Những chuyện trước đây đều cảm ơn anh, còn những chuyện sau này, không cần anh phải lo lắng."
Cô nhìn vào ba tin nhắn mình gửi đi, nhìn một lúc, vừa vặn khi muốn rời khỏi giao diện, lại thấy bên trên xuất hiện "Đối phương đang nhập tin nhắn...".

Cô dừng lại động tác theo bản năng, chăm chú nhìn màn hình không chớp mắt, đối phương đang nhắn rất lâu...!
Cho đến khi dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn..." biến mất, cô vẫn thấy màn hình sạch sẽ, không hề có một tin nhắn mới nào của Tần Kiết gửi đến.

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC.