Tần Kiết đứng ngoài cửa một hồi, thấy người trên giường không quan tâm anh cũng chẳng thèm quan tâm bản thân, mới đi lên phía trước, lấy chăn phía dưới, hung hăng đắp lên người cô.
Tần Kiết không sốt ruột đi ngủ mà đứng ngoài cửa nửa tiếng, xác định người đang nằm trên giường sẽ không làm loạn nữa, lúc này mới tìm một cái thảm, đi xuống tầng một.
Anh tùy tiện trải thảm ra, vừa nằm xuống ghế sofa, nhắm mắt, có tiếng cửa phòng tầng hai mở ra.
Anh ngồi dậy ngay lập tức, xác định mình không nghe nhầm, vội đứng dậy hướng lên tầng mà đi.
Ở cầu thang anh và cô hai người chạm trán, nhìn nhau.
Trần Ân Tứ ôm một cái gối đầu, mắt long lanh nhìn anh.
- Hay là anh vẫn nên đưa em về thì hơn, em ngủ không được.
Em uống nhiều quá sẽ luôn như thế, không về đến nhà của mình thì ngủ không được...!
Hai mươi phút sau, xe dừng lại dưới nhà cô.
Trần Ân Tứ mở cửa xe, nói câu "Tạm biệt" với Tần Kiết rồi đi vào bên trong tòa nhà.
Đến tầng Trần Ân Tứ ở, từ thang máy bước ra, cô tìm đúng số nhà mình, sau đó cười:
- Cuối cùng cũng về đến nhà, có thể ngủ rồi...!
Giây sau, cả người hướng về phía mặt đất mà nằm.
Tần Kiết nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô.
- Trần Ân Tứ?
- Trần Hề?
Tần Kiết đành lấy một tay của mình vỗ vỗ lên má cô.
Được, ngủ ngon lắm.
Lại còn kiểu mới giây trước giây sau đã ngủ.
Tần Kiết nhìn cửa mật khẩu trước mặt, lại nhìn người ngủ bất tỉnh nhân sự trong lòng mình:
- Con mẹ nó...!
Ba mươi giây sau, Tần Kiết cúi người, ôm Trần Ân Tứ lên, bước vào thang máy.
Hai mươi lăm phút sau, Tần Kiết xoay người, mở cửa phòng ngủ, lần nữa đặt Trần Ân Tứ lên giường.
...!
Trần Ân Tứ mơ một giấc.
Mơ thấy mình uống say chạy tới đồn cảnh sát, nhờ tìm chủ đánh rơi.
Cái này không đáng sợ, đáng sợ nhất là, người tìm vật thất lạc lại là Tần Kiết...!
Tần Kiết...!
Trần Ân Tứ giật mình chợt tỉnh lại.
Cô mờ mịt nằm một lúc, sau đó cảm thấy ngủ không đủ giấc, xê dịch một chút, tìm tư thế dễ chịu lần nữa nhắm mắt lại.
Mười giây sau, cô đột nhiên hoảng hồn mở to mắt, nhìn khung cảnh xa lạ, trực tiếp từ trên giường bật dậy.
Đây không phải nhà cô!
Trần Ân Tứ sợ tới mức tay chân nhũn ra, cô lòng vòng trong căn phòng, khi nhìn thấy tờ giấy văn kiện ghi tên Tần Kiết trên bàn trà, mới bình tĩnh hơn.
Cô lần nữa quay về giường, bắt đầu làm rõ tình huống.
Tối qua, cô gặp Lâm Nhiễm, uống một ít rượu.
Có lẽ cũng do tới kì sinh lí nên chỉ uống được một nửa so với bình thường cô đã say, sau đó cô vào đồn công an.
Khi tiếp nhận được tình hình, hiện trường giống hệt trong mơ, không sai chút nào.
Cứ nghĩ việc Tần Kiết đến đón cô là đáng sợ sao? Không, còn một điều đáng sợ hơn, cô đi nói cái gì mà “Em rất khát, nhưng em không uống nước của chú cảnh sát đưa.
Còn nữa, em rất mệt, nhưng em cố không ngủ.", "Có ngoan đi nữa, cũng không còn liên quan đến anh....”.
Cô đang bình thường lại đi uống rượu làm cái gì? Uống thì uống, làm gì uống nhiều đến thế? Uống nhiều cũng thôi đi, vì sao còn nói câu đó với Tần Kiết?
Cứ như thể cô bị anh ta đá nhiều năm rồi vẫn còn nghe lời người yêu cũ.
Trần Ân Tứ thật sự rất muốn một trận sét đánh, đánh cháy mình, thế là mọi chuyện chấm hết.
Nhưng làm gì có chuyện này, hôm nay Bắc Kinh to lớn, trời quang mây tạnh, căn bản chẳng có hiện tượng sấm sét nào.
Sau khi Trần Ân Tứ ảo não một lúc lâu mới bán sống bán chết lết vào nhà vệ sinh.
Cô chỉ đơn giản muốn vào rửa tay một chút, nhưng khi đi vệ sinh lại phát hiện trên quần áo dính màu đỏ.
Cô ngây ra vài giây, nhớ đến màu đỏ này là gì, mới gấp gáp thay băng, tốc biến ra khỏi nhà vệ sinh, lật chăn lên.
Trên ga trải giường màu xám tro xuất hiện một mảng đỏ...!
Trần Ân Tứ càng muốn chết hơn.
Cái này không phải là đem cả sĩ diện nửa đời sau vứt đi luôn rồi à.
Cho dù là đời sau sau nữa cũng mất sạch sĩ diện rồi.
Mang tai Trần Ân Tứ hơi hồng, nhìn tấm ga chằm chằm một lúc, cuối cùng cô đã nghĩ ra một cách để bảo vệ cho sĩ diện của mình, đó là trộm ga trải giường.
Nghĩ xong, Trần Ân Tứ sử dụng tốc độ ánh sáng tháo ga trải giường, xoa qua xoa lại rồi nhét vào túi của mình, sau đó trải chăn phẳng ra, che lại kín mít
chiếc giường đơn không còn ga.
Trần Ân Tứ nào dám ở lâu, trực tiếp dùng áo khoác cột bên hông, che lại vết máu bị dính trên váy, tiếp đó ôm túi, vừa suy nghĩ vừa thập thò chui xuống tầng.
Tầng một không có ai, Trần Ân Tứ thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị quang minh chính đại bước ra khỏi nhà Tần Kiết, chợt điện thoại trong túi cô vang lên.
Là Lục Tinh gọi, lúc nghe, Trần Ân Tứ còn chưa nói gì, Lục Tinh bên đầu kia gào thét: “Trần Ân Tứ, giờ cậu còn chưa quay về phòng mình là thế nào?”
[Lá: Thông báo với mọi người một chuyện, từ chương sau, mỗi chương 2000 chữ, là hai chương gộp thành một.
Thật ra số chữ cập nhật không thiếu đâu~ chủ yếu là tiện~ không cần phải chờ hóng nhiều chương~ lúc mọi người xem chương mới, có thể một lúc xem luôn 2 chương, đợi chút sẽ có 2000 chữ mới cập nhật~]