Cây súng này lúc xuống xe, Phong Hành Diễm đưa cho cô, tuy nhà Tư Không không nghiêm ngặt bằng nhà họ Vạn, nhưng cũng không phải nơi dễ dàng ra vào, nếu chẳng may, lập tức sẽ có tác dụng.

Vương Sâm ôm chân quỳ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn Thương Trăn, oán hận, không cam lòng, phẫn nộ! Làm hắn ta hận không thể lập tức phản kích! Nhưng mà không được, trước mắt thì Thương Trăn đã hại Tư Không Trường Sinh, hắn không thể động đến Thương Trăn, bởi vì bọn chúng cần một người để Tư Không Cẩn trút giận!
Cho nên hắn nghiến răng nghiến lợi kêu, “Thương Trăn! Cô giỏi lắm! Cô đúng là không sợ chết! Chờ xem! Đại thiếu gia sẽ đem cô băm thành ngàn mảnh!”
Thương Trăn ngồi cong lưng nhìn hắn, Vương Sâm quỳ gối cách vị trí cô năm mét, cái khoảng cách này rất tốt, làm cô dễ dàng bắn trúng mục tiêu.

Cô vuốt vuốt súng lục, một bên xoa dịu bàn tay đang bị đau, một bên cười nói.

“Biết vì sao tôi lại bắn anh không?”
Bộ dáng cô bình tĩnh, làm bọn cận vệ vây quanh cô vô cùng ngạc nhiên, chúng cảm thấy Thương Trăn đúng là không sợ chết!
Bởi vì Thương Trăn cầm súng đứng thủ tại bên cạnh Tư Không Trường Sinh, bọn họ không dám làm xằng, sợ cuối cùng phải gánh trách nhiệm.

Nhưng chờ đến lúc Tư Không Cẩn tới, Thương Trăn nhất định phải chết!
Thương Trăn hoài niệm, giống như không nhìn thấy những ánh mắt như hổ rình mồi xung quanh mình, tiếp tục cười nói.


“Anh không được sự cho phép, đã tăng thêm liều lượng thuốc, có thể thấy được rằng trong lòng anh có mưu toán, hơn nữa…… Anh muốn mượn tay tôi giết người, chứng tỏ rằng anh đối với Tư Không Cẩn có ý đồ, còn là ý đồ không nhỏ!”
Bọn cận vệ hai mặt nhìn nhau, nghe được ý tứ của Thương Trăn, thuốc Vương Sâm bưng lên có vấn đề? Có vấn đề mà cô còn để tiểu thiếu gia uống?! Hay là Thương Trăn cố ý đến để hại tiểu thiếu gia?
Các loại thuyết âm mưu tràn ngập trong hoa viên, bọn cận vệ cố ý hay vô tình đem Thương Trăn cùng Vương Sâm ngăn cách, chuẩn bị đem chuyện này nói cho Tư Không Cẩn.

Vương Sâm nghe vậy, áp chế sự hoảng hốt xuống, tàn nhẫn nói.

“Bớt ngậm máu phun người đi! Cái gì mà tăng thêm liều lượng thuốc? Chẳng lẽ cô vừa ngửi lại không phân biệt được sao?”
Lúc này, bác sĩ trực ban cầm hòm cấp cứu vội vàng chạy tới đây, bộ dáng Tư Không Trường Sinh quá mức đáng sợ, bọn họ căn bản không dám di chuyển, chỉ ngay kiểm tra tại chỗ rồi nói.

Bác sĩ thầm liếc trộm với Vương Sâm, sau đó vội vàng kiểm tra Tư Không Trường Sinh, vài phút sau, hắn run run nói, “Không được rồi…… Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia sắp chết!”
Lời nói của hắn ta còn chưa nói hết, đột nhiên tiếng gầm giận dữ truyền tới!
“Anh nói bậy cái gì đó?!”
Mọi người đều rùng mình! Tư Không Cẩn tới!
Tư Không Cẩn bởi vì quá hiểu năng lực của Thương Trăn, đối với cô nàng rất tin tưởng, cũng tin tưởng Phong Hành Diễm, cho nên cũng không lo lắng.


Hơn nữa chuyện lần trước Thương Trăn nhờ anh ta…… Anh ta bởi vì không muốn đối địch với nhà họ Vạn, cho nên không giúp cô, cho nên có chút không dám đứng chung với Thương Trăn, nhưng không ngờ rằng anh ta buông lỏng một lúc, thế nhưng lại có chuyện?!
Bác sĩ thấy, kinh sợ nói.

“Đại thiếu gia! Cậu tìm lang băm này ở đâu thế? Thân thể Tiểu thiếu gia vốn suy nhược, dùng thuốc phải vô cùng cẩn thận, thế nhưng người phụ nữ này lại để tiểu thiếu gia uống thuốc bổ gì đó, cho nên tiểu thiếu gia quá yếu nên không thể chịu nổi thuốc bổ, hiện tại lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, thần tiên cũng không cứu được! Người phụ này chính là phạm tội giết người! Cô ta chắc chắn là cố ý!”
Bác sĩ một mực chắc chắn Tư Không Trường Sinh sắp chết, bệnh trạng hiện tại của cạu ấy giống hệt so với suy đoán trước đó của hắn, hộc máu mà chết.

Hắn nghi rằng Thương Trăn căn bản không hiểu y thuật, nếu không sao lại kê ra loại đơn thuốc như vậy? Hơn nữa Tư Không Cẩn lại còn tin tưởng cô ta, thật đúng là bị ma quỷ ám ảnh!
Em trai của anh sắp chết?
Tư Không Cẩn nghe vậy liền khiếp sợ! Chạy như bay đến trước mặt Tư Không Trường Sinh, lập tức bị một màn trước mắt làm cho kích động đếm mức co rụt đồng tử!
“Trường Sinh?!”
Vết máu đáng sợ trên người Tư Không Trường Sinh kia nhìn thấy mà ghê người! Nó gần như không còn hít thở, đôi môi phát tím, như người chết! Khiến cho người khác muốn chạm vào cũng không dám chạm!
“Đừng động vào cậu ấy.



Thương Trăn đột nhiên mở miệng, cô thâm trầm liếc mắt nhìn vị bác sĩ bốn, năm chục tuổi kia, trầm giọng nói, “Cậu ấy còn chưa có chết, nhưng nếu anh động vào cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ chết ngay!”
Tư Không Cẩn cả người căng thẳng, chợt nghe được Thương Trăn nói, ánh mắt hung ác của anh ta lập tức khóa chặt người Thương Trăn, trong nháy mát bị mất khống chế!
“Là cô! Tại sao cô lại muốn hại nó?”
Hơn nữa em trai anh ta sắp chết, Thương Trăn hại chết nó, lại còn bình tĩnh ngồi một bên, một chút cũng không thấy xấu hổ.

Anh ta rốt cuộc nhịn không được, một phen túm lấy cổ áo Thương Trăn!
“Vì sao cô muốn giết nó? Chỉ bởi vì lần trước tôi không giúp cô đối phó nhà họ Vạn, cho nên cô mới giết nó để trả thù tôi ư?! Đồ phụ nữ độc ác!”
Tư Không Cẩn hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên là đã mất đi lý trí.

Thương Trăn nhíu nhíu mày, “Tôi không có, bác sĩ của anhcó vấn đề, căn bản hắn ta không……”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Tư Không Cẩn lấy súng ra dí lên đầu!
“Tiện nhân! Cô dám làm hại Trường Sinh, vậy cô đi chết đi! Đi chết đi!”
Thương Trăn không ngờ tới Tư Không Cẩn sẽ điên cuồng như thế, trong nháy mắt đã bị súng dí lên đầu, cô không khỏi mở to hai mắt nhìn!
Chỉ nghe pằng một tiếng, tiếng súng của Tư Không Cẩn kêu vang, nhưng mà ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc bị người khác nâng tay lên, hướng lên trời bắn một phát súng!
Giây tiếp theo, Thương Trăn liền rơi vào trong một vòng ôm kiên cố, Phong Hành Diễm tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn Tư Không Cẩn, “Tư Không Cẩn! Anh điên rồi sao? Anh dám đụng đến người phụ nữ của tôi?!”
Khi Tư Không Cẩn nhìn thấy Phong Hành Diễm, lý trí trở về một chút, anh ta đang làm cái gì? Anh ta hẳn phải cứu em trai trước mới đúng! Chẳng sợ còn chỉ còn một hơi thở cuối cùng, anh ta cũng không thể nhìn Trường Sinh chết!
Thấy anh ta không nghe khuyên can lại muốn đi đến động vào Tư Không Trường Sinh, Thương Trăn dùng sức đẩy tay anh ta ra, ngăn cản ở trước mặt Tư Không Trường Sinh, “Anh bình tĩnh một chút! Không phải anh nói tin tưởng tôi sao? Tôi không cho phép anh động vào cậu ấy!”

Tư Không Cẩn bị đẩy ra, muốn cười, lại cười không nổi, hai mắt anh ta hung ác nham hiểm xuyên qua mắt kính, tràn đầy cừu hận nhìn chằm chằm Thương Trăn!
“Chuyện hối hận nhất đời này của tôi, chính là tin tưởng cô, đem Trường Sinh giao cho cô!”
Anh ta thở hổn hển một hơi thật sâu, trong giọng nói là hận ý điên cuồng!
“Nếu như Trường Sinh chết, tôi muốn toàn bộ nhà họ Thương cô chôn cùng nó!”
Thương Trăn bị chọc cho tức giận rồi, cô thật vất vả mới buông tha cho Tư Không Cẩn, bởi vì nghi là mình hận sai người rồi.

Ai ngờ anh ta vừa nghe bác sĩ kia nói, liền không hỏi xanh đỏ đen trắng gì đã muốn giết mình!
Vừa nãy nếu không phải Phong Hành Diễm kịp thời đuổi tới, cô đã bị Tư Không Cẩn giết chết rồi! Nghĩ đến đây, ánh mắt Thương Trăn cũng trở nên vô cùng đáng sợ, sũng trong tay siết chặt!
“Nếu như cậu ta chết rồi, cả nhà tôi chôn cùng cậu ta cũng được! Bây giờ anh bình tĩnh một chút cho tôi! Nếu anh lại động đến tôi, Tư Không Trường Sinh phải chết là không thể nghi ngờ!”
Tư Không Cẩn không biết có nên tin cô nữa hay không, tình trạng lúc này của Tư Không Trường Sinh làm tâm tư anh ta róc rách đổ máu như bị phá cái miệng to.

“Chôn cùng? Nói thật dễ nghe…… Ngay cả cô, cũng không bằng một sợi tóc của nó!”
Tư Không Cẩn không cách nào đè nén được sát khí trên người, càng liếc nhìn Tư Không Trường Sinh, anh ta càng hận thêm một phân! Thế cho nên toàn bộ hoa viên như bị đóng băng, ánh sáng mặt trời chiếu trên người cũng không có một chút độ ấm!
Giây tiếp theo, Phong Hành Diễm tiến lên một bước, cầm tay Thương Trăn, cùng cô sóng vai đứng thẳng, lạnh lùng nhìn về phía Tư Không Cẩn.

.