Mấy hôm cố gắng giấu diếm, cuối cùng cũng giống như cây kim trong bọc lòi ra.
Tờ báo trên mặt bàn là tiêu đề của vụ việc Kiều Tư Chân trao giải cho ai phát hiện được cô gái trong hình - Ca Tiểu Ly.
Đối mặt với lời nói vạch trần của mẹ, Ca Lập Triết mệt mỏi trả lời:
"Chỉ là vô tình thôi, với cả bọn con đang cố hết sức tìm em ấy, mẹ yên tâm đi"
"Làm sao mà yên tâm được?" Mẹ Ca gào khóc bất lực, "Nó đã mất tích được một tuần rồi, làm sao mà không lo? Con xem, em gái con đầu óc không được khỏe mạnh như những người khác, nhỡ nó bị người xấu bắt cóc  thì làm sao?"
"...Thôi, mẹ đừng hỏi con nữa, Kiều Tư Chân sẽ đưa em ấy về, không sớm thì muộn thôi"
Nói xong, Ca Lập Triết đi lên phòng, mặc kệ cho mẹ Ca đang gọi với bên dưới.
Ngày hôm sau, Ca Lập Triết rời khỏi nhà.

Ba mẹ Ca lo lắng chuyện của con gái nên cũng không còn tâm trí để ý tới hắn.
Ca Lập Triết sống ở thành phố C, mà Ca Tiểu Ly hiện tại đã bị Tống Dực đưa đến thành phố A.
Ca Lập Triết lái xe riêng về, trên đường đi hắn nhận được một cuộc điện thoại của Kiều Tư Chân.
"Có việc gì vậy?"

"Tiểu thư gặp nguy hiểm rồi"
Điện thoại truyền ra tiếng nói của
trợ lí Tiểu Nam, giọng cậu ta hơi dồn dập, tuy nhiên vẫn rất có lễ nghĩa.
"Cái gì? Em gái tôi làm sao?"
Ca Lập Triết hỏi dồn dập, không tự chủ lái xe nhanh hơn.
"Ngài cứ bình tĩnh, chúng tôi đang ở bệnh viện tư nhân nhà Tống tiên sinh.

Ngài hãy đến đó"
"Được rồi"
Ca Lập Triết chỉ có một đứa em gái duy nhất là Ca Tiểu Ly, nếu bây giờ cô xảy ra mệnh hệ gì, sợ rằng cha mẹ cũng như hắn không sống nổi.
Tống Tiêu có tham gia vào xã hội đen, hắn hướng Tống Dực theo con đường xã hội đen, muốn Tống Dực làm ông vua giang hồ.

Đối với một người luôn trong tình trạng sẵn sàng chém giết nhau như vậy thì bệnh viện phải trải dài khắp đất nước.
Bệnh viện đi nhân của Tống Dực nằm gần một cái nghĩa địa âm u rùng rợn.

Đây có thể coi là căn cứ phòng tránh nguy hiểm đối với hắn.
Tống Dực đứng yên lặng, tựa lưng vào tường nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.

Ánh đèn đỏ báo cuộc cấp cứu vẫn còn đang diễn ra nguy kịch.

Bên trong có một vài bác sĩ tài giỏi, nhưng tất cả đều không bằng Khương Trầm Ngư, Tống Dực chỉ tin tưởng vào tay nghề chữa bệnh của Khương Trầm Ngư.

Cho nên hắn đang đợi Khương Trầm Ngư đến.

Khoảng mười phút sau, Khương Trầm Ngư vội vàng chạy đến.

Mái tóc đen nhánh hơi rối, hơi thở gấp gáp dường như không ảnh hưởng gì đến vẻ lãng tử xinh đẹp của hắn.
Khương Trầm Ngư chỉ kịp vỗ vai Tống Dực một cái: "Đừng lo" Sau đó thay áo bác sĩ rồi đi vào.
Tống Dực không lo lắng, hắn chỉ là đang suy nghĩ xem nếu Tiểu Ly rời bỏ hắn thì hắn sẽ làm gì.
Trước kia nhờ Khương Trầm Ngư thôi miên Ca Tiểu Ly mà ảnh hưởng đến đầu óc của cô.

Hắn vốn không nghĩ đến tình huống bây giờ.
Tống Dực đã nghĩ rằng chỉ cần cô ngoan ngoãn để hắn cưng chiều, bên hắn suốt đời, về sau sẽ sinh con cho hắn là không có việc gì.

Ai mà ngờ tới Kiều Tư Chân xuất hiện lại làm biến chứng của thôi miên xuất hiện.
Khương Trầm Ngư từng nói: thôi miên một là sống vui vẻ, hai là sống đau khổ, ba là chết.
Đáng lẽ hắn nên suy nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng tại sao phải lo, Tiểu Ly từ khi sinh ra không phải đã là của hắn rồi sao?
Từ khi cô mấy tháng tuổi còn nằm trong nôi, nhìn thấy hắn liền nở nụ cười tươi mặc dù răng còn chưa mọc hết, ánh mắt sáng xinh đẹp kia đã làm hắn định đoạt rằng cô là của hắn.
Đến mọi người còn công nhận điều đấy thì ai có thể chối được?
Nếu Ca Tiểu Ly thuộc vào cái thứ ba, hắn sẽ không để cô toại nguyện.

Không phải ngày xưa cha già của hắn cũng đập một số tiền lớn vào việc thuê pháp sư níu giữ linh hồn của mẹ hắn sao?
Cha truyền con nối, nếu hắn làm vậy cũng không hề sai.
Tầm mười lăm phút sau Ca Lập Triết mới có mặt.

Hơi thở của hắn gấp gáp, nhưng nhìn thấy tình hình căng thẳng ở đây cũng không muốn hỏi một điều gì.
Trợ lí Tiểu Nam của Kiều Tư Chân im lặng đứng sau Kiều Tư Chân.

Hắn (KTC) ngồi trên ghế, mắt luôn nhìn xuống nền đất thẫn thờ, không suy nghĩ.
Hắn không ngờ lúc ấy cả hai phát đạn của hai khẩu súng được b ắn ra cùng một lúc va chạm vào nhau tóe lên ánh lửa, rồi lướt qua hai bắp tay của hai người đàn ông vừa nổ súng.
Vest tím cùng vest trắng đều bị xước một mảnh ở bắp tay, máu tươi đỏ rực túa ra như những bông hoa nở rộ mà không ai để ý.
Với họ, vết thuơng này căn bản chẳng được xem là cái đau.
Chỉ là có một người phụ nữ đứng trên cầu thang bo đầu, điên cuồng hét lên rồi trượt chân ngã xuống cầu thang..