"Án binh bất động, chờ Bệ Hạ đưa ra kế hoạch tiếp theo, chúng ta mới nghĩ cách đối phó sau..!"
Bên ngoài Hầu Phủ hiện tại hắn đoán người của Bệ Hạ đang âm thầm theo dõi nơi đây, chỉ cần Uông gia mình có hành động gì khác thường, y như rằng sẽ chịu cảnh diệt vong.
"Ta dường như đã có chút thông suốt vì sao Bệ Hạ để lại Uông gia cùng Hàn gia rồi thì phải..?"
"Phụ thân..! Ngài đã nhìn ra nguyên nhân..!"
"Không thể nói trước được, chúng ta vẫn phải chờ đợi thôi..!"
Là chuyện tốt, chí ít trong thời gian tới Quý Tộc bên mình còn chưa đến nỗi bị tận diệt.
Tiếp theo thì phải xem bước đi của Bệ Hạ như thế nào rồi.
...
"Làm..! Tại sao không làm, Quốc gia hùng mạnh, mới có thể thống nhất được thiên hạ, hy sinh một chút có đáng là bao..!"
Kê Khá rất là sảng khoái, hắn nghe La Bình phân tích thì cũng đã suy nghĩ thông, sẽ đi theo Bệ Hạ đến cùng.

Thêm nữa nói thật Kê gia của hắn gia tài là không thể nào sánh với lại những thế gia lớn như Hàn gia, có mất cũng không có tiếc nuối mấy.
"Đại nhân..! Ngài không còn để trong lòng chuyện Bệ Hạ không phong ngài làm Thừa Tướng rồi sao?"
Kê Khá hào sảng làm cho La Bình có chút ngạc nhiên, mới vừa không lâu đây thôi y còn trách móc Bệ Hạ ban thưởng bất công nữa mà.
"Không có..! Đã không còn..! Ta hiểu bản thân mình không đủ tài năng để làm Thừa Tướng..!" Có chút tiếc nuối.
Nhưng Kê Khá cũng tự nhận bản thân mình không đủ tài năng.

Vị Bệ Hạ này cũng không phải là Tiên Đế, chỉ cần giở công phu nịnh nọt ra là có thể thăng chức, nếu không có tài, cũng xem như bỏ.

Điều này hắn đã chiêm nghiệm ra ngay khi tin tức Bệ Hạ trò chuyện cùng Lạc Hóa Văn mấy người trước khi sắc phong cho bọn chúng.

"Đại nhân..! Ngài cần phải chú ý thêm một điểm..! Sau này không cần có ý nghĩ kéo bè kết phái, ở trong Đại Thành Quốc này, chỉ nên có một đảng phái duy nhất mà thôi, đó là Hoàng Đế Hệ..!"
"Hoàng Đế Hệ..?" Kê Khá gật đầu, hắn xem như đã biết mình sai ở nơi nào rồi.

Hoàng Đế từ xưa đến nay rất ghét chuyện quần thần bên trong chia phe lập phái, hình thành một liên minh vững chắc chống lại mình.

Trước đây Tiên Đế vô năng, nên chuyện này xảy ra ông ta không có cách để ngăn chặn.
Nhưng Hoàng Đế bây giờ lại khác, Thành Thánh Tông này là một ông vua thông minh đến nỗi có chút Bá Đạo.

Trong mắt người như vậy sẽ không thể để chuyện kéo bè kéo cánh làm giảm uy quyền của Hoàng Đế xảy ra, chấn chỉnh là điều tất yếu.
"Đại nhân..! Hồi đêm chuyện ngài tiếp kiến Liễu Dịch Phi một chuyện chắc chắn Bệ Hạ đã bất mãn..!"
Vân Trung Hàn vì đi gặp Âm Tư Cô, được Âm Tư Cô tiếp đãi liền bị Bệ Hạ cho bãi chức về quê.

Kê Khá này nghĩ mình công lớn, cũng muốn đi theo con đường kia.

May mà Kê Khá còn giữ được lòng trung thành cùng công lao trước đó, chứ nếu không bây giờ cũng đã theo chân Âm Tư Cô mất rồi.
"Chuẩn bị kiệu.!.

Ta muốn vào Hoàng Cung gặp Bệ Hạ..!"
La Bình nhắc nhở liền như đánh cho hắn một gậy vào đầu.

Mấy hôm nay mình đúng thật có chút tự mãn, không để người nào vào trong mắt.

Nếu mà không phải trước giờ hắn luôn bên cạnh Bệ Hạ..!
Chỉ sợ..!
...
"Hổ Tử Vệ Lý Dương..! Bái kiến Bệ Hạ..!".

"Ấy..! Ấy..! Đứng lên..!Đứng lên..!"
"Không cần đa lễ.!.

Không cần đa lễ..!"
"Bệ Hạ..! Không thể..!"
"Ngươi nhìn đi, bây giờ ta không có mặt Long Bào..! Cũng không có ngồi trên ngôi vua..! Như vậy không phải là Hoàng Đế rồi, ngươi không cần câu nệ tiểu tiết..!"
"Vâng..! Bệ Hạ..!"
Lý Dương nhớ lại hai ngày trước khi phong cho hắn làm Thống Lĩnh Hổ Tử Vệ.

Vị Bệ Hạ này đã từng có nói qua, chỉ khi có người khác, hoặc giả y mang Long Bào, thì hắn mới cần thi lễ quân thần, còn như bình thường, không cần hành lễ.


Bây giờ hắn nhìn lại, Nguyễn Văn Chương đúng là không mang Long Bào, chỉ mặc bộ đồ công tử quý tộc, mình không cần khách khí với y thì phải.

Ngôn Tình Sắc
"Hắc hắc..! Như vậy mới đúng chứ..!"
Nguyễn Văn Chương gật đầu, hắn vì muốn có người bạn này nên đã nghĩ nát óc mới nghĩ ra được phương pháp này, giờ này nhìn lại xem như cũng không tệ lắm.
"Để xem..! Ngươi mang quan phục thống lĩnh của Hổ Tử Vệ này vào rồi, thấy xinh đẹp hơn trước đó nha..!"
"Xinh đẹp..?"
"Ách.! Không..! Ý của ta muốn nói là uy vũ hơn trước nhiều lắm..!"
Nguyễn Văn Chương há miệng một cái, biết là mình đã nói lỡ lời, vội vàng sửa lại một chút.
"Bệ Hạ..! Ngài phong cho vi thần làm Thống Lĩnh của Hổ Tử Vệ, vậy còn Nguyễn Minh đại nhân..!"
Hổ Tử Vệ thống lĩnh trước đây là do Nguyễn Minh làm.
Bây giờ vô duyên vô cớ mình lại lên thay, bên trong đó có nhiều bất tiện a.

Những lão thần Hổ Tử Vệ trước đây cũng không phục mình.
"Lý Dương..! Ta nói với ngươi rồi..! Khi mà ta ở trạng thái này, ta không phải là Thành Thánh Tông.! Có chuyện chính sự gì, ngày mai ngươi đi nói với hắn đi nha..!"
Làm vua, làm vua, uy phong thật nhưng cũng quá là mệt mỏi, Nguyễn Văn Chương hắn chỉ muốn tận ít thời gian hiếm hoi để thả lỏng.

Tạm thời quên đi thân phận kia, cớ gì Lý Dương lại cứ gợi lại như vậy chứ, thật là có chút phiền nha.
"Bệ Hạ..!".
"Thôi được rồi..! Để ta đứng vị trí Hoàng Đế giải thích cho ngươi hiểu đi..! Nguyễn Minh là người trung thành, điều đó không có gì bàn cải..!"
"Nhưng tài năng của hắn có hạn, sau này Đại Thành Quốc sẽ ngày một lớn mạnh, để một người như vậy ở vị trí quan trọng kia, Hoàng Đế không an tâm..!" Nguyễn Văn Chương chịu thua.
Nói gì thì nói chuyện này cũng cần một quá trình, khi không để Lý Dương tiếp nhận thân phận bình thường của hắn là có chút không hợp lý.
"Với lại lần này Nguyễn Minh cũng phạm phải tội rất là lớn..!"
Không hề hay biết bên trong các Quý Tộc nuôi dưỡng tư binh còn không nói, hắn để cho Nguyễn Minh đi bắt Phan Đình Phong lại, kết cục Nguyễn Minh lại để cho Phan Đình Phong chạy mất.


Chạy thì cũng thôi, Phan Đình Phong còn cấu kết với lại Nguyễn Hữu Nghĩa, làm cho hắn mệt mỏi ứng phó vô cùng.
Không chém đầu của y đã là nghĩ tình bao nhiêu năm nay y cố gắng.

Còn lão già Nguyễn Trực kia đến cầu xin rồi.
"Lý Dương..! Hoàng Đế giao cho ngươi trọng trách như vậy, ngươi phải chứng minh cho mọi người thấy năng lực của mình, để mấy lão già kia câm họng lại, có biết không..?"
"Thần Lý Dương..!"
"Thôi..! Thôi.! Thôi..! Có gì đi nói với Thành Thánh Tông ấy..!"
Hở chút quỳ, hở chút quỳ, Lý Dương không mệt hắn cũng mệt a.
"Lý Dương đã biết..!" Lý Dương cảm động chút nữa là rơi nước mắt xuống.

Theo hắn biết được, vì phong cho hắn làm Thống Lĩnh của Hổ Tử Vệ, vị Bệ Hạ này đã chịu một sức ép rất lớn từ đám người của Tông Nhân Phủ.
Bọn chúng liên hợp lại can gián, bảo hắn lai lịch không rõ ràng, còn không phải là người Nguyễn Thị, giao cơ quan quan trọng nhất của đất nước cho hắn mọi người không an tâm.

Chỉ đến khi vị Bệ Hạ này cứng rắn, đem mọi lời dèm pha trấn áp, còn nói ai dám nhắc đến chuyện này sẽ bị chém đầu, đám người Tông Nhân Phủ kia mới dừng tay.

Dù vậy hắn cũng biết vị Bệ Hạ này cũng chịu áp lực nhất định, mình trong thời gian ngắn nếu không làm ra thành tích gì nổi bật, thật không có mặt mũi nào gặp Bệ Hạ.
"Lý Dương..! Bên kia có gì chơi vui không..?" Ý của Nguyễn Văn Chương muốn hỏi là bên ngoài Mễ Thành.
Hiện tại có chút thời gian rãnh rỗi, hắn muốn ra bên ngoài giải trí một chút.

Lý Dương bây giờ nắm toàn bộ tình báo của Hổ Tử Vệ trong tay, tên này chắc biết..